MỊ CỐT THIÊN THÀNH - Trang 162

Lần này hỏng rồi, nàng không biết đường về nhà.

“Sở Dật Đình, Sở Dật Đình! Ngươi ở đâu? Đừng ném ta lại, chờ ta một

chút, Sở Dật Đình!”

Tô Hồng Tụ lo lắng kêu, chui vào trong đám người, giống như tìm kiếm

Sở Dật Đình loạn xì ngầu khắp nơi.

Thật ra Sở Dật Đình không đi xa, hắn ngồi yên ổn trước tiệm hoành

thánh cách chỗ Tô Hồng Tụ không xa, chỉ có điều, hắn ngồi, mà không
đứng, lúc Tô Hồng Tụ tìm hắn, lại không ngừng nâng đầu lên tìm kiếm
nam nhân bóng dáng cao lớn.

Tìm thật lâu, thật vất vả, sắc trời đã tối, phần lớn người đi đường đã tản

đi, lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Tô Hồng Tụ mới nhìn thấy
Sở Dật Đình ngồi trước tiệm hoành thánh đưa lưng về phía nàng.

“Sở Dật Đình!”

Tô Hồng Tụ kêu một tiếng, giống như thấy cứu tinh, lập tức xông tới,

bàn tay nhỏ bé trắng như phấn xoẹt một cái chui vào trong lòng bàn tay
màu lúa mạch của Sở Dật Đình.

Chủ tiện hoành thánh không nhìn thấy, Tô Hồng Tụ cũng không nhìn

thấy, khi nàng vội vội vàng vàng, vô cùng hoảng sợ đưa tay đi cầm bàn tay
màu lúa mạch của Sở Dật Đình, khuôn mặt bị nón che kín của Sở Dật Đình,
dần dần hiện lên nụ cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.