Tú nhi lập tức thu dọn đồ đuổi theo, nhưng mà, mặc cho nàng kêu gọi
thế nào ở cửa ra vào, đã dùng hết hơi sức đi đập cửa, cửa chính vẫn không
mở.
Tú nhi lo lắng hỏng mất, gấp đến độ nước mắt rơi xuống giọng nói run
rẩy.
Nếu như nói phủ Thừa tướng to như vậy, còn có một hai người thật tâm
tốt với Tô Hồng Tụ, như vậy, tiểu nha hoàn Tú nhi tuyệt đối là một người
trong đó.
Tú nhi vốn không phải nha hoàn của Tô phủ, mà là một ăn xin trên
đường, mẫu thân Tô Hồng Tụ chứa chấp nàng, từ đó về sau, nàng coi Tô
Hồng Tụ thành ông trời của mình, mạng của nàng, tất cả của nàng.
Tô Hồng Tụ muốn nàng đi hướng đông, nàng tuyệt đối sẽ không đi
hướng tây, Tô Hồng Tụ muốn nàng nhảy núi, nàng tuyệt đối sẽ không đi
nhảy sông tự vẫn.
Cách thật xa, Tô Hồng Tụ đã nghe được hốt hoảng và lo âu trong lòng
Tú nhi, tiểu thư rốt cuộc đi đâu, tiểu thư sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Đều do Tú nhi không tốt, không nên rời khỏi tiểu thư lâu như vậy, nếu lần
này có thể tìm tiểu thư về, Tú nhi tuyệt đối không đi gặp tiểu Lưu tử nữa,
nhất định vĩnh viễn đi theo bên cạnh tiểu thư, như hình với bóng, một tấc
cũng không rời.
Tiểu Lưu tử là đầu bếp ở Tô phủ, miễn cưỡng cũng coi như một nửa
người tốt với Tô Hồng Tụ, trong ngày thường dfienddn lieqiudoon
thường xuyên trộm chút tổ yến cháo gà trong phòng bếp cho Tô Hồng
Tụ.
Chỉ có điều, hắn làm như vậy không phải định lấy lòng Tô Hồng Tụ, mà
bởi vì không đành lòng nhìn tiểu thanh mai trúc mã hai nhỏ vô tư Tú nhi