MỊ CỐT THIÊN THÀNH - Trang 202

tại sao cùng là một con chó, lúc ta nuôi, chỉ biết làm việc sẽ không sủa, đổi
lại muội muội ta nuôi, thì trở nên chỉ biết sủa không biết làm việc?”

“Đó còn cần phải nói sao, chủ tử như thế nào, dĩ nhiên nuôi ra chó dạng

đó.”

Tú Nhi dịu dàng mỉm cười, đi theo Tô Hồng Tụ chuyển đồ gì đó ở trên

xe ngựa xuống, Vệ Thập Nhị không đến giúp họ, phu xe rất ân cần, vừa
nhìn thấy họ xuống xe ngựa, lập tức đỏ mặt, tự nguyện mang giúp các nàng
những món đồ nặng nhất khiêng trên vai.

“Tiểu thư, không sao, hắn không giúp nàng, ta đây tới.”

Phu xe ấp úng nói, kể từ khi Tô Hồng Tụ xuống xe ngựa, ánh mắt của

hắn vẫn không hề rời khỏi mặt của nàng. Hiện giờ phu xe thật sự hận chết
mình, mới vừa rồi lúc nàng lên xe, sao không liếc nhìn nàng, nữ tử xinh đẹp
như vậy, tuyệt sắc như thế, đời này chỉ sợ hắn không có cơ hội liếc mắt
nhìn như vậy.

Không riêng gì phu xe, người đốn củi, săn thú đi ngang qua, chỉ cần là

nam nhân, sau khi nhanh chóng liếc nhìn Tô Hồng Tụ, sắc mắt lập tức ửng
hồng, thân bất do kỷ mà bu lại.

Ngôi biệt viện này của Vệ Thập Nhị nằm ở ngoại ô Kinh thành, đáng ra

không có người ở, nhưng Tô Hồng Tụ vừa đứng ở cửa lớn, chỉ chốc lát sau,
ngoài cửa lại có hơn mười thanh niên trai tráng tụ tập.

Quả thật không biết xuất hiện từ đâu.

“Tiểu thư, không quan trọng, tiểu thư buông đồ trên tay xuống, ta đây

tới mang giúp tiểu thư.”

“Đúng vậy, tiểu thư, ngài da mịn thịt mềm, ăn sung mặc sướng, nào

mang được vật nặng như vậy? Hãy để cho ta tới giúp tiểu thư, ngộ nhỡ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.