MỊ CỐT THIÊN THÀNH - Trang 252

Khóe miệng Sở Dật Đình hơi co giật, không nói một lời, quay đầu rời

đi.

Tô Hồng Tụ lập tức như cái đuôi nhỏ không chịu bỏ rơi chăm chú đi

theo.

Suốt dọc đường, chỉ nghe thấy tiếng cười êm tai dễ nghe như chuông

bạc của Tô Hồng Tụ không ngừng quanh quẩn trong rừng: “Dật Đình ca ca,
mau nhìn, trái cây màu đỏ trên cây kia là cái gì vậy? Ngươi có thể hái một
trái cho ta không?”

“Dật Đình ca ca, ta không muốn về nhà, ta có thể về nhà với ngươi

không?”

“Dật Đình ca ca, ngươi đi chậm một chút, ta không theo kịp.”

Nếu đổi thành người khác, bất kỳ là ai, chỉ cần là nam nhân, bị Tô Hồng

Tụ dùng giọng nói êm tai mềm mại như vậy năn nỉ, không biết sẽ rung
động như thế nào, không chỉ hái trái cây cho nàng, đưa nàng về nhà, cho dù
đưa tính mạng cho nàng cũng cam tâm tình nguyện.

Đáng tiếc người Tô Hồng Tụ năn nỉ là Sở Dật Đình.

Sở Dật Đình thật sự không khác gì cọc gỗ núi băng, mặc kệ Tô Hồng Tụ

nói gì với hắn, năn nỉ hắn cái gì, từ đầu đến cuối hắn không nói lời nào, một
chữ cũng không trả lời nàng.

Không nói thì thôi, hừ.

Ngày mai ta còn tìm hắn, từ nay về sau mỗi ngày ta đều quấn quýt lấy

hắn, không tin trong tương lai hắn không chịu ta nói gì nghe nấy, ngoan
ngoãn phục tùng.

Nghĩ như vậy, Tô Hồng Tụ không khỏi cao hứng lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.