MỊ CỐT THIÊN THÀNH - Trang 300

Khi Sở Dật Đình sợ run, Tô Hồng Tụ đã sớm buộc lại dây lưng cho hắn

rồi.

Vẻ mặt vô tội, tràn đầy nghi ngờ nhìn hắn: “Thuốc đâu? Vừa rồi nàng ta

cho ngươi ăn thuốc, sao ta tìm không thấy?”

Thì ra Tô Hồng Tụ không ngừng sờ trên dưới người Sở Dật Đình, là

muốn dùng pháp thuật cầm viên thuốc Sở Dật Đình vừa nuốt.

Nhưng liếc mắt nhìn Sở Dật Đình, hả, đây là sao?

Trong lòng Tô Hồng Tụ hiếu kỳ, không nhịn được thò ngón tay chọc

chọc gương mặt đỏ đến như trái cà chua của Sở Dật Đình.

Chơi thật tốt, hả, sao hắn không quát mình? Sao mặt của hắn ửng đỏ

như vậy? Vừa rồi mình làm cái gì chứ?

Nghĩ đi nghĩ lại, lại đưa tay bé nhỏ sờ đến vị trí vừa rồi, cầm chặt nơi

đó, dùng sức xoa nhẹ hai cái.

Sở Dật Đình đột nhiên nhắm mắt lại, nghiêng đầu đi, mặt đỏ gần như

muốn nhỏ ra máu.

Đúng lúc này, màn xe bất ngờ nhấc lên, Lương Hồng Xu vui mừng cất

giọng: “Dật Đình ca ca, chúng ta đã đến, a – sao ngươi cũng ở đây?”

Một câu cuối cùng, biến thành âm thanh sắc lạnh, giận dữ the thé gào

lên.

Gọi như vậy, Sở Dật Đình lập tức tỉnh táo lại.

Hắn tự tay ôm eo Tô Hồng Tụ, thân thể bay một phát ra, xông ra khỏi xe

ngựa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.