MỊ CỐT THIÊN THÀNH - Trang 306

Không khỏi trong lòng mềm nhũn, lúc này phàn nàn gì, đau đớn gì đều

không cánh mà bay, tràn đầy trong lòng, tràn đầy trong đầu đều chỉ có: Hắn
bởi vì ta mới trở thành như vậy, không được, cho dù như thế nào, ta cũng
không thể bỏ lại một mình hắn!

Hai người một muốn tránh, một cố gắng phải ôm, xô xô đẩy đẩy, vẫn

bước ra đám bụi gai này, không chỉ có như thế, Tô Hồng Tụ còn mở cờ
trong bụng mà nhìn thấy, cách chỗ nàng và Sở Dật Đình không xa, dưới
chân núi hoang dã, có một căn nhà gỗ thợ săn dùng để tạm thời cất con
mồi.

Việc này thật tốt! Lúc trước nàng vẫn còn đang lo lắng, lỡ không tìm

thấy lối ra khỏi khu rừng này, đến buổi tối, thú hoang lảng vảng, làm thế
nào cho phải.

Không phải chỉ có một mình Sở Dật Đình phải lo lắng, trời tối trong

rừng sẽ nguy hiểm, Tô Hồng Tụ là hồ, ngày trước nàng vẫn luôn sống trong
rừng, không ai biết ban đêm trong rừng nguy hiểm cỡ nào bằng nàng.

Lập tức hoan hô một trận, dùng sức đỡ Sở Dật Đình dậy, lảo đảo, bước

chân không ổn mà đi tới nhà gỗ.

“Dật Đình ca ca, không sợ, chúng ta an toàn rồi! Ngươi trông kìa, phía

trước có gian phòng!”

Tô Hồng Tụ vui mừng hớn hở, hai mắt tỏa sáng, đều không nhớ đến tất

cả vết thương trên người mình, chỉ lo dùng hết toàn lực, từng bước một đỡ
Sở Dật Đình đi về phía trước.

Tròng mắt Sở Dật Đình thâm thúy, trong con mắt u ám bắt đầu khởi

động kích động liên tục, trong giây lát ánh mắt chuyên chú cũng không rời
khỏi vết thương chồng chất của Tô Hồng Tụ, mỗi bước nhỏ về phía trước,
nhất định sẽ chảy ra một mảng lớn máu tươi trên chân nhỏ trắng nõn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.