MỊ CỐT THIÊN THÀNH - Trang 304

chảy máu ra, khiến nàng gấp đến mức không xong, tay chân luống cuống,
khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt.

Đang tâm hoảng ý loạn, gấp đến mức không biết làm gì cho đúng, lại

nghe được Sở Dật Đình ho khan một hồi, giọng nói khàn khàn yếu đuối
chậm rãi vang lên bên cạnh.

“Một mình ngươi đi trước, thấy ngọn núi bên kia không? Đi về hướng

đó, chờ ngươi vào thành tìm người đến cứu ta.”

Sở Dật Đình nói xong, một tay đẩy hai tay Tô Hồng Tụ đang đỡ bên

hông hắn ra, nhắm mắt lại ngồi xuống dưới đất, nhìn giống như tĩnh tọa
chữa thương, nhưng mà, Tô Hồng Tụ nghe được rõ ràng, hắn đã thở ra thì
nhiều, hít vào thì ít, hắn giống như sắp chết rồi!

Quả thật như thế, coi như võ công của Sở Dật Đình cao cường bao

nhiêu, nội lực thâm hậu như thế nào, chẳng qua hắn cũng chỉ có một mình,
che chở Tô Hồng Tụ nhảy từ trên vách đá cao như thế xuống, ngũ tạng đã
sớm bị thương, tính mạng đe dọa.Thật ra thì Tô Hồng Tụ đi ra ngoài, nào
còn có thể trở về nữa? Khi đó trời đã đen thui rồi, dã thú trong rừng cũng sẽ
ra ngoài, chỉ thoáng chốc trong rừng sẽ trở nên nguy cơ bốn phía, nửa bước
khó đi.

Nhưng mà, chỉ cần một mình Tô Hồng Tụ, có thể đi ra ngoài là được.

Cũng không biết có phải bởi vì mất quá nhiều máu không, sinh ra ảo

giác, trước mắt Sở Dật Đình tràn đầy trôi nổi đều là khuôn mặt nhỏ kiều
diễm tuyệt mỹ của Tô Hồng Tụ.

Có đôi khi, khuôn mặt này ửng hồng, đối diện với hắn mà cười, có lúc,

khuôn mặt này lại tức giận, không biết càu nhàu phàn nàn gì với hắn.

Sở Dật Đình đưa tay sờ ngực, chỗ đó căng đến tràn đầy, giống như dùng

vật gì chống ngực hắn, gần như muốn tràn đầy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.