MỊ CỐT THIÊN THÀNH - Trang 305

Từ lúc quen biết Tô Hồng Tụ đến nay chỉ có nửa tháng ngắn ngủi,

nhưng mà, nửa tháng này lại là thời gian vui sướng nhất, hạnh phúc nhất
trong cuộc đời của hắn.

Thấy trên mặt Sở Dật Đình chậm rãi hiện lên ý cười, phảng phất giống

như người chết hồi quang phản chiếu, Tô Hồng Tụ sợ hãi, vội vàng xông
lên dùng sức đỡ hắn dậy.

“Ngươi đừng chết! Dật Đình ca ca, ngươi cũng đừng làm ta sợ! Hu hu,

cùng lắm thì từ nay trở đi ta sẽ tu luyện pháp thuật thật tốt. Từ nay về sau,
ta nhất định sẽ không bao giờ khiến ngươi bị thương nữa! Hu hu, Dật Đình
ca ca, ngươi cũng đừng bỏ ta lại!”

Tô Hồng Tụ thật sự luống cuống, có gì nói hết rồi, nói năng lộn xộn, lắp

bắp.

May mà Sở Dật Đình đã sớm biết nàng là yêu, bằng không, nghe thấy

những lời này của nàng, nói không chừng sẽ cho rằng đầu óc nàng bị bệnh.

“Buông tay. Ta không có việc gì, ngươi đi một mình trước!”

Mắt thấy hai chân mềm mại trắng nõn của Tô Hồng Tụ giẫm trong bụi

gai bị gai đâm, chân nhỏ non mềm, trắng như vậy, trời sinh nên được người
nâng trong lòng bàn tay, che chở tất cả, lại mỗi bước một vết máu, mỗi
bước một vết thương, trong lòng Sở Dật Đình đau nhức kịch liệt, không
khỏi xụ mặt, dùng sức đẩy mạnh Tô Hồng Tụ một cái.

“Trời ạ!” Tô Hồng Tụ bất ngờ không kịp đề phòng, bị Sở Dật Đình đẩy

một phát vào trong bụi gai, trên người bị cắt thật nhiều chỗ.

“Ngươi!” Hai tay Tô Hồng Tụ chống nạnh, đang định phát tác, lại nhìn

thấy hai mắt Sở Dật Đình nhắm nghiền, chân mày run rẩy, giống như đang
nhẫn nhịn khổ sở cực độ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.