MỊ CỐT THIÊN THÀNH - Trang 312

Một lát sau, Tô Hồng Tụ lấy thịt ở xương ngực ra ăn, lưu lại một đùi gà,

còn có chút rau dại, đưa cho Sở Dật Đình: “Cho ngươi. Ngươi nhanh chóng
khỏe lên, bảo dưỡng tốt rồi, ngươi phải cõng ta ra ngoài!”

Tô Hồng Tụ cau mày nhìn hai chân máu thịt be bét của mình, mới vừa

rồi còn không phát hiện, lúc ngồi xuống nàng mới nhìn ra, hai chân nàng
đều bị bụi gai cào rách rồi, lại vẫn luôn lo trong lo ngoài đi không ngừng,
hiện giờ tất cả đều nát rồi.

Máu tươi đầm đìa, rất thê thảm.

May mà không phải là thân thể của nàng, nàng không cảm thấy đau, nếu

không nàng thật sự sẽ khóc chết đi.

Tô Hồng Tụ cau mày, cụp khuôn mặt nhỏ xuống phiền muộn không vui

nhìn hai chân mình, đang suy nghĩ, chân này có thể trị không?

Trị không hết, chẳng lẽ nàng lại phải tìm một thân thể mới?

Lại đột nhiên cảm thấy trên người nhẹ bẫng, trên lưng căng chặt, trời

đất quay cuồng, đã bị Sở Dật Đình ôm một phát lên giường.

“Ngươi... Khoan đã! Ha ha, ngươi không cần hút chỗ đó, nhột!”

Tô Hồng Tụ mắt chữ A mồm chữ O, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi

mà nhìn Sở Dật Đình rõ ràng cầm hai chân của nàng lên, giúp nàng hút cục
đá nhỏ và cát dính trong da thịt.

“Đừng đụng, đừng đụng! Ngứa quá!”

Tô Hồng Tụ kêu không ngừng, vừa uốn éo vừa giãy, không để cho Sở

Dật Đình chạm vào chân của nàng, còn có một cảm giác nói không rõ ràng,
vừa tê dại, vừa thiêu đốt từ chân nàng truyền đến đáy lòng, theo mỗi một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.