MỊ CỐT THIÊN THÀNH - Trang 311

hốc núi! Ngươi xem! Ngươi xem! Chân của ta cũng té rách! Ngươi còn ở
đây nói bóng nói gió!”

Vừa dứt lời, đã thấy tròng mắt thâm thúy của Sở Dật Đình xẹt qua đau

lòng không dễ cảm thấy.

“Ngốc chết, tóm một con gà thôi, khiến cho khắp nơi trên dưới toàn

thân đều vết thương.”

Qua rất lâu, lâu đến mức khiến Tô Hồng Tụ cho rằng Sở Dật Đình đã

ngủ rồi, lại nghe được Sở Dật Đình giảm thấp âm lượng, nói một câu không
thể nghe nổi.

Sở Dật Đình nói chưa dứt lời, cơn tức trong lòng Tô Hồng Tụ càng lớn,

tiếng nói cũng càng vang.

“Còn không phải bởi vì ngươi! Người ta tốt bụng đến đỡ ngươi, ngươi!

Ngươi không biết lộ ra tật xấu gì, một phát đẩy người ta ngã trên mặt đất,
chẳng lẽ ngươi không thấy trên mặt đất toàn bụi gai sao?”

Khi đó Sở Dật Đình tập trung tinh thần định đuổi Tô Hồng Tụ đi, chỉ sợ

trời tối, nàng sẽ bị dã thú xé thành mảnh nhỏ, nào còn nhìn thấy mặt đất có
bụi gai không?

Tô Hồng Tụ vừa nói như thế, hắn mới nhớ lại, quả thật, vừa mới bắt

đầu, vết thương trên người Tô Hồng Tụ không nhiều như vậy, chính là sau
khi bị hắn đẩy một cái, toàn thân nàng mới đều bị thương, dáng vẻ vết
thương chồng chất, bị người ngược đãi.

Không khỏi cúi đầu, ngực buồn buồn, nói không ra lời.

Hai người không biết làm sao, rõ ràng quan tâm đối phương, lo lắng cho

đối phương, lại vừa nói sẽ phải gây gổ, vốn không có biện pháp hòa bình
sống chung.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.