MỊ CỐT THIÊN THÀNH - Trang 341

giận, lúc trước ta vẫn cho rằng ngài có tật xấu gì đó. Không nhìn ra, từ khi
nào bên cạnh ngài lại có nhiều hơn một giải ngữ hoa * như vậy?”

(*) giải ngữ hoa: chỉ người con gái mỹ lệ, xinh đẹp.

Tống Liễn nói một hơi dài một đống lớn, Sở Dật Đình lại không đáp,

qua rất lâu, mới hạ thấp giọng, hơi khàn khàn mà nói: “Khi nào họ đến?”

Tống Liễn thuận miệng đáp: “Các nàng ấy vẫn ở phía sau chúng ta, mấy

ngày nữa sẽ đến.”

Sở Dật Đình còn định hỏi gì đó, xe ngựa Tô Hồng Tụ ngồi lại vừa đúng

lúc đi đến gần phía sau hắn, Sở Dật Đình lập tức ngậm miệng, nghiêng
người qua, ánh mắt hơi tĩnh mịch nhìn thoáng qua Tô Hồng Tụ đang ngó
dáo dác ở cửa sổ xe.

Tô Hồng Tụ giống như vô tâm quét mắt liếc nhìn hắn, trong lòng lại cố

ý lén lút xì mũi coi thường Tô Hồng Tụ: Hừ, hắn còn không muốn cho
nàng biết! Nàng đã sớm nghe được từ trong lòng hắn.

Nhưng mà cho dù nói cho nàng biết thì có thể như thế nào?

Ý nghĩ trong lòng của những người này đều thật kỳ quái, Dong Dong

nghĩ như vậy, Tống Liễn nghĩ như vậy, ngay cả Sở Dật Đình, ý nghĩ trong
lòng lại cũng như vậy, đều cho rằng nàng nhìn thấy những nữ nhân kia sẽ
tức giận, tại sao nàng phải tức giận?

Hơn nữa, dáng vẻ phu nhân tương lai của Sở Dật Đình như thế nào,

nàng cũng hơi ngạc nhiên.

Lọc cọc lọc cọc, Tô Hồng Tụ ngồi trên xe ngựa dần dần chạy nhanh tới

trước mặt Sở Dật Đình, Sở Dật Đình không nhúc nhích, vẫn dùng ánh mắt
đen nhánh thâm thúy nhìn nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.