MỊ CỐT THIÊN THÀNH - Trang 396

Tô Hồng Tụ xoay người sang chỗ khác, trên mặt bất ngờ nổi lên hai vết

đỏ ửng, vừa muốn giống như lúc trước đi lên quấn chặt lấy Sở Dật Đình, lại
đột nhiên nhớ ra, hiện giờ nàng đang còn giận dỗi hắn.

Đồ bại hoại kia, mấy ngày trước đánh mông nàng sưng lên, làm hại

nàng nhiều ngày như vậy không cách nào ngồi xuống.

Nghĩ như vậy, Tô Hồng Tụ không khỏi dẩu môi, đột nhiên lui về sau hai

bước.

Nhưng Sở Dật Đình người cao ngựa lớn, không tới vài bước đã đi đến

bên cạnh nàng, hắn nhìn Tô Hồng Tụ, mặt không lộ cảm xúc gì, giọng nói
lạnh như băng: “Cũng sắp nửa tháng, thân thể của ngươi cũng không sai
biệt lắm nên dưỡng tốt rồi. Mấy ngày nữa, ta phái người đưa ngươi về
nhà.”

Lời này của hắn vốn dĩ không phải hỏi ý kiến Tô Hồng Tụ, mà là quyết

định.

Mặc dù Tô Hồng Tụ đã sớm quyết định mấy ngày nữa thì rời đi, nhưng

tự bản thân nàng rời đi, với Sở Dật Đình đuổi nàng đi, hoàn toàn là hai
chuyện khác nhau.

Tô Hồng Tụ nhìn mặt Sở Dật Đình, vẫn anh tuấn tuyệt mỹ, hoàn hảo vô

khuyết như cũ, ngày trước nàng nhìn thấy mặt của hắn luôn cảm thấy vui
vẻ, lòng ấm áp, nhưng chẳng biết tại sao, bây giờ nhìn hắn, trên mặt hắn
không tỏ vẻ gì, ánh mắt cũng lạnh như băng, hơi lẫm liệt, hơi bén nhọn, Tô
Hồng Tụ nhìn một chút, trong lòng lại hơi không thoải mái.

Sao vậy? Đang êm đẹp, tại sao muốn đuổi nàng đi?

Chăng lẽ bởi vì ngày đó nàng không nói với hắn một tiếng đã đi ra cửa?

Nhưng mà, cho tới bây giờ nàng đều một mình, chưa từng có thói quen khi
ra cửa phải báo cho người ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.