MỊ CỐT THIÊN THÀNH - Trang 427

nếu ngươi khinh thường làm phu nhân của Tôn Kha ta, vẫn mong ngươi vui
vui vẻ vẻ trả ngọc bội lại!”

Hai người ngươi đẩy ta đẩy, ầm ĩ qua lai, rất náo nhiệt, chỉ chốc lát sau,

đã có một đống người vây chung quanh xem náo nhiệt.

Chỉ có Sở Dật Đình ở viện này, vẫn chậm chạp không xuất hiện, đại

khái là vốn không muốn nhìn thấy Tôn Kha và Oanh Oanh.

Tô Hồng Tụ đang xem được hăng say, đột nhiên Tôn Kha liếc nhìn về

phía nàng, Tô Hồng Tụ nhìn thái độ của hắn, biết ngay hắn đã thấy mình
rồi. Lập tức co thân thể lại, tròng mắt xoay chuyển, muốn tìm chỗ người ta
không thấy để ẩn núp đi.

Nhưng mà mới vừa nghiêng người, lại thấy bóng dáng quen thuộc ở đối

diện rừng trúc.

Không khỏi vui vẻ trong lòng, nhanh chóng lướt tới bên kia, động tĩnh

lần này cũng lớn, không riêng gì Tôn Kha chú ý đến nàng, ngay cả Oanh
Oanh cũng nhìn thấy nàng.

Đi chưa được mấy bước, Tô Hồng Tụ đã nhìn thấy Sở Dật Đình ngồi

tĩnh tọa bên gốc cây to, không khỏi cực kỳ vui mừng, bước nhanh hơn,
chạy đến bên cạnh hắn, đầu tiên là vòng quanh hắn vài vòng, đợi cho hắn
phát hiện ra mình, chậm rãi mở mắt ra, rồi vui vẻ ra mặt mà mở miệng:
“Thì ra ngươi chưa đi? Buổi sáng ta không tìm được ngươi, còn tưởng rằng
ngươi bỏ lại một mình ta không quan tâm. Cái kia, ta không biết một ai
trong này, cái gì cũng không hiểu, ngươi không thể bỏ lại một mình ta!”

Sở Dật Đình mở mắt ra, không mảy may cảm xúc quan sát nàng. Thần

thái trong ánh mắt kia thật kỳ quái, Tô Hồng Tụ nhìn không rõ chút nào.

Nàng cười hì hì chạy đến trước mặt hắn, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên

nhìn hắn, sương sớm, có vài giọt nhỏ trên gương mặt nhỏ nhắn ửng hồng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.