Tô Hồng Tụ giống như hiến vật quý đưa dế đến trước mặt Sở Dật Đình:
“Thú vị chứ? Nó sẽ kêu.”
Sở Dật Đình liếc nhìn lồng trúc đựng dế, không để ý đến nàng.
Tô Hồng Tụ kéo tay Sở Dật Đình, đặt lồng trúc trong lòng bàn tay hắn,
đối diện với ánh mắt hỏi dò của Sở Dật Đình, nàng hơi ngượng ngùng nói:
“Ta, ta tặng cho ngươi.”
Không ngờ Sở Dật Đình vốn không nhìn đến: “Không cần, náo loạn
chết, không quá vài ngày sẽ chết đói.” Dứt lời tiện tay ném dế xuống đất,
Tô Hồng Tụ giận đến phồng quai hàm lên.
Sở Dật Đình nhìn khuôn mặt tức giận đến phồng má lên của Tô Hồng
Tụ, không tự chủ khẽ mỉm cười, nụ cười này, tiểu nhị bên cạnh lập tức sửng
sốt xuất thần, khuôn mặt đỏ bừng lên.
Chỉ chốc lát sau lại thức ăn đã lên một loạt toàn bộ rồi, Sở Dật Đình gần
như không hề động đũa, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, nhấp
một ngụm rượu.
Tô Hồng Tụ trái lại, nhìn thức ăn thơm ngào ngạt đầy bàn, tròng mắt
đều trừng sáng, cả một buổi chiều, phòng bao đều vang lên tiếng chóp chép
chóp chép không ngừng nhai nuốt.
Sở Dật Đình lẳng lặng nhìn dáng vẻ khờ khạo lại đáng yêu của nàng, chỉ
cảm thấy giờ phút này, thời gian giống như có thể kéo dài thật dài.
Ở cùng Sở Dật Đình một chỗ một buổi chiều, Tô Hồng Tụ vui vẻ đến
chết, đến tối, khó khăn lắm, Sở Dật Đình mang nàng dạo phố xong về nhà,
một mình đi tắm trước rồi, bởi vì Tô Hồng Tụ không thấy Sở Dật Đình, cả
người đều cảm thấy trống rỗng, không khỏi một mình chui loạn khắp nơi,
tìm Sở Dật Đình khắp các trạch viện.