MỊ CỐT THIÊN THÀNH - Trang 469

Đang buồn bã ỉu xìu, xoắn chặt ngón tay, Sở Dật Đình đã bưng một

chậu nước, hòa thuốc bột vào trong nước: “Cầm lấy đi, bôi lên mặt.”

“Có thể không bôi không?” Tô Hồng Tụ phiền muộn không vui, tỏ vẻ

không cam tâm tình nguyện ngẩng đầu nhìn Sở Dật Đình, Sở Dật Đình lại
chỉ ngước đầu lên cao cao, chỉa cằm về phía nàng, dùng khóe mắt không
được phép không lim dim nhìn nàng.

Tô Hồng Tụ nhìn dáng vẻ này của hắn biết ngay không đùa giỡn, đành

phải vừa lẩm bẩm, vừa không vui, lại vừa dây dưa mè nheo bôi thuốc lên
mặt.

Đi đến trên đường cái, bởi vì nơi dân gian, Sở Dật Đình không kéo tay

Tô Hồng Tụ nữa, suốt dọc đường Tô Hồng Tụ đều trông mong nhìn chằm
chằm vào tay Sở Dật Đình, trong đầu đầy suy nghĩ muốn qua kéo tay hắn.

Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt không có cảm xúc gì của Sở Dật Đình, lúc

hắn nghiêm túc thật ra rất đáng sợ, nàng lại không dám.

Đi vài bước, phía trước xuất hiện một tửu lâu, Sở Dật Đình không nói

hai lời, nhanh chóng bước về hướng đó.

Tô Hồng Tụ thì nhìn người ta đan lồng nhốt dế trước một tiệm hàng

rong, không khỏi vứt mấy đồng tiền, kêu lên: “Đợi ta một chút!”

Nàng vừa gọi vừa vội vàng chạy về phía hắn. Giọng nàng mềm mại

uyển chuyển, lập tức khiến cho không ít người chú ý. Những người này
nhìn thấy khuôn mặt bôi sơn đen của nàng thì không hẹn mà cùng lộ ra vẻ
tiếc nuối.

Tô Hồng Tụ chạy tới trước mặt Sở Dật Đình, lúc này, hắn đã ngồi

xuống trong một nhã gian, cũng gọi món ăn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.