MỊ CỐT THIÊN THÀNH - Trang 482

Vừa nghĩ tới ôm Sở Dật Đình váng đầu hoa mắt, tâm thần đều cảm giác

say, Tô Hồng Tụ giống như ma quỷ mê muội.

Mới vừa đến đầu giường của Sở Dật Đình, thình lình bị một bàn tay ấm

áp màu lúa mạch nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại trắng nõn.

Lập tức toàn thân mềm nhũn, ngực mềm nhũn, cũng không có chút khả

năng chống cự, mềm mại không xương mà rúc vào trong ngực ấm áp bền
chặt của Sở Dật Đình.

Cả buổi tối Tô Hồng Tụ quấn lấy Sở Dật Đình không buông, không chỉ

có hai chân hai tay đều quấn lấy người hắn, cả chín cái đuôi hồ ly lông
mềm như nhung cũng lộ ra, giống như con rắn quấn lấy eo và cổ Sở Dật
Đình, dáng vẻ không nỡ thả hắn rời đi.

Sở Dật Đình không ngủ cả đêm, trợn tròn mắt nhìn xà nhà, không biết

đang nghĩ cái gì.

Vừa nhìn thấy tròng mắt đen nhánh thâm thúy của Sở Dật Đình, trong

lòng Tô Hồng Tụ lại hốt hoảng, có lúc Sở Dật Đình sẽ giấu tâm sự rất sâu,
nàng như thế nào cũng không đụng tới được.

Mỗi lúc này, Tô Hồng Tụ đều cảm thấy trong lòng hoang mang, sợ sệt.

Không ngừng đưa tay nhỏ bé che tròng mắt đen sâu không thấy đáy của

Sở Dật Đình, Sở Dật Đình liếc nhìn Tô Hồng Tụ, không nói gì, nhắm hai
mắt lại.

Tô Hồng Tụ vui vẻ chết rồi, Sở Dật Đình không chỉ ôm nàng một buổi

tối, buổi sáng lúc rời giường, cũng vì nàng ngủ đến mơ mơ màng màng, mở
mắt không ra, nên ôm nàng rửa mặt cho nàng, còn dũng muỗng đút cho
nàng mấy muỗng canh gà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.