Trong lòng phiền muộn không vui, càng nhìn Sở Dật Đình, càng thấy
không bỏ được.
“Nàng có ngủ không? Không ngủ thì đi nhanh một chút, không cần náo
loạn phiền ta ngủ!”
Bỗng dưng, Sở Dật Đình trên giường lạnh lùng thốt ra câu như vậy.
Đang nói những lời này thì thân thể của hắn cũng dịch vào bên trong,
nhường cho Tô Hồng Tụ một chỗ có thể chứa được nàng.
Trong lòng Tô Hồng Tụ không khỏi tắc nghẹn, lầu bà lầu bầu nói: “Vừa
nói không cho phép người ta và ngươi thân cận, lại vừa quyến rũ người ta,
rõ ràng đều là lỗi của ngươi, kết quả tất cả mọi chuyện đều chỉ biết trách
người khác...”
Lời còn chưa nói hết, Sở Dật Đình đã hét to một tiếng: “Nói cái gì đó?
Ta nghe sao lại giống như nàng đang len lén mắng ta? Không ngủ được thì
đi ra đi!”
Không khỏi giật mình, trong đôi mắt to tràn đầy sương mù mê man lập
tức tràn đầy lệ.
Mà Sở Dật Đình trên giường, mặc dù nghiêm mặt, nhìn khuôn mặt nhỏ
nhắn đỏ bừng uất ức của Tô Hồng Tụ, nhưng đáy mắt lại là cười.
Một ngày ngắn ngủi, số lần hắn dinendian.lơqid]on cười đã nhiều hơn
vô số lần cười cả nửa đời trước cộng lại.
Tô Hồng Tụ nhìn trời bên ngoài đã tối đen như mực, lại nhìn vị trí bên
cạnh Sở Dật Đình kia, nó giống như hấp dẫn nàng, giống như đang lên
tiếng kêu gọi nàng, hãy ngủ ở chỗ này đi, nằm bên cạnh hắn, như vậy, cả
một buổi tối nàng có thể ngửi thấy mùi thơm dễ ngửi trên người hắn, nói
không chừng còn có thể ôm hắn.