Nàng thử để nam nhân đang ôm nàng buông nàng xuống.
“Cái đó, ngươi có thể buông ta xuống không, cám ơn ngươi đã nhặt
được ta, tự ta có thể đi.” Tô Hồng Tụ nâng tay nhỏ bé, lau khô nước mắt
nơi khóe mắt, nhỏ giọng nói.
“Không được.” Sở Hiên không chút do dự cự tuyệt nàng.
“Vì, vì sao?” Tô Hồng Tụ ngạc nhiên, trừng lớn mắt.
“Nếu ta lượm được ngươi, ngươi chính là của ta.”
“Ta, ta có thể trả bạc cho ngươi!”
“Mười triệu lượng, giao bây giờ!”
“Ngươi người dã man không hiểu chuyện này, buông ta xuống nhanh
lên!”
“Ngươi dám mắng ta, có tin ta một đao chém ngươi không?” Sở Hiên
đột nhiên xuất kiếm, vững vàng đặt lên cổ Tô Hồng Tụ.
Ánh mắt lạnh lẽo, hơi thở lạnh thấu xương, tất cả đều làm cho người ta
kinh ngạc sợ hãi.
Tô Hồng Tụ trừng lớn cặp mắt, nàng đột nhiên ý thức được nam nhân
trước mắt hơi quen mặt, giống như hơi giống Sở Dật Đình. Nàng thử dò xét
tiếng lòng nam nhân này, trong lúc nhất thời sợ ngây người, người ôm nàng
lại là ca ca của Sở Dật Đình, Thái tử Đại Lương, Sở Hiên.
“Ta biết rồi, ngươi là ca ca của Sở Dật Đình, Sở Hiên! Ngươi bắt ta, rốt
cuộc muốn làm cái gì?” Tô Hồng Tụ nóng nảy, vùng vẫy, không ngừng
dùng đôi tay đập lồng ngực Sở Hiên.