Nàng vội vàng quay đầu, không nhìn Sở Hiên nữa.
“Không ngủ còn có thể như thế nào! Ngươi lại không cho ta ra ngoài!”
Tô Hồng Tụ chu miệng nhỏ nhắn, tức giận gào lên.
“Có phải ngươi đã quên? Thân phận ở nơi này của ngươi? Ngươi là nô
tỳ, ta mới là chủ tử, nào có chuyện chủ tử mệt mỏi nửa chết nửa sống, nô tỳ
lại ở bên tranh thủ thời gian ngủ?”
“Vậy, vậy ngươi muốn ta làm sao? Ta, ta nói trước cho ngươi biết, trên
tay ta không có khí lực, công việc quá nặng ta làm xong sẽ bất động!”
“Lại đây -” Sở Hiên ngả người vào ghế dựa, vẻ mặt lười biếng nhìn Tô
Hồng Tụ.
Tô Hồng Tụ lề mà lề mề đứng dậy, đến chỗ cách Sở Hiên ba bước thì
dừng lại.
“Ngồi xuống.”
Mặc dù uể oải, nhưng giọng Sở Hiên vẫn lộ ra ba phần khí phách.
Tô Hồng Tụ cực kỳ cẩn thận, ôm chặt thân thể ngồi xuống thảm trải sàn.
Sở Hiên cười ha ha: “Ngươi khẩn trương như vậy làm gì? Chẳng lẽ
người thật sự cho rằng ta có hứng thú với ngươi như cái bàn giặt, muốn
ngực không có ngực, muốn mông không có mông?"
“Ngươi, ngươi mới là bàn giặt -”
“Đến đây, hát cho ta nghe một khúc nhạc ngắn.”
“Ta không biết.”
“Vậy, nhảy một điệu.”