MỊ CỐT THIÊN THÀNH - Trang 551

Thật sự chính là, trước lúc tới nơi này, quần của nàng không cẩn thận bị

nhánh cây hai bên đường móc rách.

Đóa hoa nhỏ nàng giấu vào trong túi quần trước đó sớm bị rơi trên mặt

đất, bị gió thổi đi, không thấy bóng dáng.

Thật đáng ghét, thật xui xẻo, lại phải mò mẫm về nhà.

Tô Hồng Tụ hít sâu một bụng tức, nhắm mắt lại, chuẩn bị một hơi chạy

như điên về -

Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc gọi nàng lại từ ngay phía trước.

“Tiểu Tụ nhi? Sao ngươi ở đây?”

Tô Hồng Tụ mở to hai mắt, thấy một người, trong tay xách đèn lồng,

đứng cạnh bụi cây cách nàng không xa.

Không phải người nào khác, chính là đệ đệ của Sở Hiên, Sở Vũ!

Tô Hồng Tụ sướng đến phát rồ rồi, vội vàng quay lại nghênh đón, ôm

lấy cánh tay Sở Vũ. Thật tốt quá –

Con đường này vừa đen thui vừa âm trầm, đứng một lúc trên đường

trống trơn, nàng đã bị dọa sợ.

Sở Vũ bất ngờ bị Tô Hồng Tụ ôm cánh tay, thân thể không tự chủ cứng

ngắc, nhưng lại không tránh đi, chỉ có điều dinendian.lơqid]on có một
khoảng thời gian rất dài, vẫn đứng nguyên tại chỗ, không nhúc nhích.

“Sở Vũ, sao ngươi biết ta ở đây?

“Buổi sáng ta bị đánh rơi đồ ở đây, đến tìm, còn ngươi?”

“Ta theo Hoa Dung và Nguyệt Mạo học đánh đàn và viết chữ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.