MỊ CỐT THIÊN THÀNH - Trang 552

“Đánh đàn và viết chữ? Học đâu mà không thể? Sao phải nhất định chạy

tới nơi tối lửa tắt đèn, nơi cứt chim cũng không có để học?”

“Ta cũng không biết, là ca ca ngươi nhất định gọi ta tới.

“Ca ca ta? Hừ, đầu óc của huynh ấy thật sự có tật xấu.”

“Đúng vậy, đầu óc của ca cac ngươi thật sự có tật xấu.”

“Đúng rồi, tiểu Tụ, mấy ngày nữa là tiết hoa đăng, ta dẫn ngươi ra ngoài

đi dạo một chút?”

“Được đó được đó! Đã lâu ta không ra ngoài đi dạo một chút!”

Có người đi cùng đường vào ban đêm, quả nhiên không đáng sợ như

trong tưởng tượng, tâm tình Tô Hồng Tụ thật tốt, suốt đường sôi nổi, vừa
nói vừa cười với Sở Vũ, chỉ chốc lát sau, đã đi đến nơi có ánh nến.

Đứng dưới ánh nến, Sở Vũ nói với Tô Hồng Tụ: “Lần sao nếu lại sợ tối,

gọi ta tới đón ngươi.”

“Được.” Tô Hồng Tụ gắng sức gật đầu.

“Sở Vũ, ta còn có việc muốn làm phiền ngươi, nếu đã đi tới đây, có thể

theo ta về Ngự Hà viên không? Thịnh nhi nhớ ngươi, buổi tối mấy ngày
nay hắn vẫn khóc oa oa không ngừng.”

“Được, dù sao buổi tối ta cũng không có việc gì.”

“Thật sự cám ơn ngươi! Sở Vũ, ngươi thật tốt!”

Hai người đang nói, đột nhiên, một giọng nói lạnh lẽo u ám chen vào.

“Buông tay.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.