“Một vạn lượng, nàng nào có nhiều tiền như vậy?”
“Ngươi có không phải là được sao.” Tô Hồng Tụ
die~nda4nle^qu21ydo^n nịnh nọt kéo tay hắn, lần đầu tiên nàng phát hiện
Sở Vũ có chỗ tốt.
Trên dưới toàn thân nam nhân này đều là hương liệu và ngọc bội quý
giá, một vạn lượng chắc là không nói chơi với hắn?
“Một vạn lượng lần thứ nhất, một vạn lượng lần thứ hai, một vạn lượng
lần thứ ba, đồng ý.” Trong phòng thoáng chốc vang lên tiếng hoan hô ngập
trời.
Đông nghẹt người xoay người nhìn Tô Hồng Tụ, vô số ánh mắt nhìn
nàng chằm chằm, có hâm mộ, có kinh ngạc, cũng có oán hận, hơn nữa là tò
mò, mọi người đều rất hiếu kỳ, công tử tao nhã ra tay hào phóng này là ai?
Theo bọn họ nhìn qua, không một nam nhân nào có dáng dấp tốt như vậy,
thậm chí chỉ hơn không kém thiếu niên trên sân khấu.
Tô Hồng Tụ cũng không quan tâm Sở Vũ cắn răng nghiến lợi, căm hận
nhìn nàng, cực kỳ hưng phấn xông lên trên sân khấu, túm lấy tay mỹ nam
tuyệt sắc kia.
Khoảnh khắc khi bốn mắt nhìn nhau, trong tròng mắt lạnh nhạt thờ ơ
của đối phương nhanh chóng xẹt qua vẻ kinh ngạc.
Rất dễ nhận thấy, đối phương cũng nhận ra Tô Hồng Tụ không phải
người, mà vừa vặn là đồng tộc với hắn, cũng giống vậy, là hồ ly.
“Ngươi... Rốt cuộc ngươi đã xảy ra chuyện gì, sao lại ở đây...”
Tô Hồng Tụ kéo tay đối phương, vội vội vàng vàng, vừa định nói gì,
một nữ tử mặc hở hang, trên người tản ra mùi thơm nồng nặc đi tới, một
phát kéo nam tử trên sân khấu.