hầu hạ, vốn không phân biệt rõ thịt gà ở bộ phận nào ngon, miếng thịt kia
ăn không ngon.
Sở Hiên gắp cho Tô Hồng Tụ miếng thịt ức gà, Tô Hồng Tụ vốn đang
giận dỗi hắn, miếng thịt này nàng không thích ăn nhất, ngay lập tức nhấc
tay, kẹp đũa, lại gắp thịt gà vào trong chén Sở Hiên.
“Ngươi cũng ăn.” Tô Hồng Tụ thuận miệng nói.
Sở Hiên đột nhiên hơi mất tự nhiên, lạnh lùng thốt lên: “Mau ăn! Ăn no
ngủ một giấc, sáng sớm ngày mai ta dẫn ngươi đến hang núi!”
A! Trời ạ! Ông trời nhanh hạ một đạo lôi kiếp bổ trúng nàng đi! Lúc này
nàng nhất định sẽ không vội tránh! Chỉ cần lôi kiếp này có thể bổ trúng Sở
Hiên ngồi bên cạnh nàng!
Tô Hồng Tụ lạnh lùng nhìn Sở Hiên, càng nhìn, càng cảm thấy lửa giận
ngập trời, càng nhìn, quả thật phổi của nàng càng tức muốn nổ tung.
Nhìn trên bàn có ớt siêu cay, Tô Hồng Tụ gắp thật nhiều vào trong chén
Sở Hiên, giả mù sa mưa nói: “Món này ăn thật ngon, ngươi ăn nhiều một
chút.”
Ai ngờ Sở Hiên nhanh chóng dịch chén ra, vẻ mặt ghét bỏ nói: “Ngươi
thật bẩn, trên đũa của ngươi có nước miếng, lấy ra, ta không ăn!”
Tô Hồng Tụ nổi trận lôi đình, lập tức phản bác: “Vậy sao vừa rồi ngươi
còn gắp thức ăn cho ta, ta không chê ngươi bẩn, tại sao ngươi chê ta bẩn?”
“Ta chê ngươi bẩn bởi vì ta sạch sẽ hơn ngươi, người cầm khăn lau bàn
lau miệng như ngươi dĩ nhiên không chê ta bẩn.” Sở Hiên nói như lẽ đương
nhiên.