Vừa dứt lời, ánh mắt sắc bén lạnh lẽo của Sở Hiên giống như đao nhọn
đâm tới.
Tô Hồng Tụ ngước cằm, trừng mắt to mắt nhỏ với Sở Hiên.
Đột nhiên, Sở Hiên sải bước tới, ôm ngang Tô Hồng Tụ lên, đi tới trước
phòng chứa củi, lạnh lùng vô tình nói: “Ngươi ở bên trong từ từ suy nghĩ,
không cần lo lắng có người nhìn chằm chằm ngươi nữa!” Nói xong, định
độc ác nhốt Tô Hồng Tụ vào phòng tối.
Tôn Kha sải bước tới, cản Sở Hiên lại.
Sở Hiên hơi kinh ngạc với việc Tôn Kha công khai cãi lời, mặt lập tức
chuyển thành đen sì, tức giận rốt cuộc không cách nào kiềm chế, Tô Hồng
Tụ thậm chí cảm thấy gân trên cánh tay hắn mãnh liệt nhảy lên.
Còn Tôn Kha không chút nào khiếp sợ, ánh mắt kiên định, vì vậy hai
người giằng co ở đó.
Hồi lâu, Sở Hiên giễu cợt nói: “Tôn Kha, không ngờ chúng ta bạn bè lâu
như vậy, lần đầu tiên trở mặt, lại là vì một nữ nhân!” Sau đó cúi đầu nhìn
về phía Tô Hồng Tụ đờ đẫn trong ngực, khóe miệng giương lên, cười lạnh
nói: “Hồ ly tinh quả nhiên là hồ ly tinh, dễ dàng mê hoặc nam nhân đến đầu
óc choáng váng!”
Sở Hiên vừa nói, cũng không biết có phải vì trong lòng giận dữ, lực trên
tay một mực không ngừng tăng thêm, đau đến toàn thân Tô Hồng Tụ run
lên.
Tôn Kha đau lòng nhìn Tô Hồng Tụ, thân thể càng căng thẳng, hơi do
dự, hắng giọng nói: “Sở Hiên, nể tình cảm huynh đệ của ta và ngươi nhiều
năm như vậy, không cần làm khó nàng, nếu không...” Tôn Kha nói xong lời
cuối cùng, ánh mắt kiên định.