MỊ CỐT THIÊN THÀNH - Trang 707

Không, không thể nào, Tô Hồng Tụ die,n; da.nlze.qu;ydo/nn khẽ vuốt

ngực, tự an ủi mình, nhìn cái bình đó một cái cũng biết đã lâu lắm rồi, lại
nói, Sở Hiên cũng nói, rương kia bị khóa trong hang núi đã mấy chục năm,
Sở Dật Đình không thể nào bị người nhốt vào trong bình ngọc.

Nghĩ như vậy, không khỏi yên tâm, nhưng theo đó mà đến, lại khẽ đau

lòng.

Sở Dật Đình, rốt cuộc hắn đi nơi nào rồi? Tại sao nhiều ngày như vậy,

hắn vẫn chưa từng xuất hiện?

Không phải hắn thật sự không có ý định tiếp tục quản nàng nữa, từ nay

về sau định không gặp nàng rồi?

Nghĩ như vậy, trong lòng Tô Hồng Tụ không khỏi đau đớn xé cõi lòng,

hai hàng nước mắt bất tri bất giác rơi khỏi hốc mắt đỏ ửng, “Tí tách” rơi lên
phong thư rớt trên đất bị gió thổi không ngừng lật qua lật lại.

Tô Hồng Tụ liếc mắt nhìn phong thư trên đất, nó chắc rơi ra từ trong

rương sắt.

Tô Hồng Tụ cúi người xuống, vừa định nhặt phong thư bỏ vào trong

rương.

Nhưng ngón tay nàng vừa tiếp xúc được với phong thư, phong thư lại

biến thành tro tàn.

Theo một đám khói xanh bay lên bốn phía, một tờ giấy màu vàng giữa

phong thư lộ ra.

Tô Hồng Tụ cầm tờ giấy, quan sát một phen, trên trang giấy cũng không

có gì đặc biệt, chỉ viết một hàng chữ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.