Không phải chứ, có phải bởi vì tiếp xúc với nàng thời gian dài, Tôn Kiệt
nhớ tới chuyện lúc trước?
Nghĩ như vậy, Tô Hồng Tụ hoảng hốt trong lòng, vội vàng kéo tay Tôn
Kiệt, cố gắng trấn tĩnh nói: “Tôn quản sự, sắc trời đã tối, không bằng chúng
ta về sớm một chút? Đã muộn, sợ rằng người trong lâu lo lắng.”
Tôn Kiệt nhìn Tô Hồng Tụ, không nói gì, khẽ gật đầu.
Tôn Kiệt hộ tống Tô Hồng Tụ ra sau núi cho đến khi đến hậu viện, mới
lưu lại mình nàng rời đi.