“Ta làm sao? Ta lại không làm gì? Ta chỉ đi vào khuyên hắn, cả tay cũng
không bị hắn sờ đến! Ngược lại ngươi! Lúc thì để ta đi chịu chết thay
ngươi, lúc lại chẳng hiểu sao nổi giận với ta, ngươi đừng quên, ta chưa bao
giờ đồng ý gả cho ngươi, chẳng qua bị ép buộc! Ngươi có tư cách gì chỉ
trích ta!”
Tô Hồng Tụ gào lên như vậy, Sở Hiên lập tức không nói lời nào, người
này quả nhiên không thể làm chuyện sai, bằng không cả đời sẽ bị đối
phương nắm thóp.
Cũng không biết qua bao lâu, ánh mắt Sở Hiên đột nhiên buồn bã, hơi
mỉa mai nói: “Đúng, ngươi đương nhiên sẽ không để cho Tôn Kha chạm
vào ngươi. Ngươi không nói, ta thiếu chút nữa đã quên, người trong lòng
ngươi là Sở Dật Đình, ngươi sẽ chỉ cho một mình Sở Dật Đình đụng vào
ngươi!”
Sở Hiên nói xong, đột nhiên kích động, hung hăng đấm tay xuống
giường, khuôn mặt không cam lòng, một phát giật ngọc bội trước ngực Tô
Hồng Tụ, không đợi Tô Hồng Tụ phát tác,đã cúi người cưỡng hôn nàng.
“Đã quên hắn? Ừm? Nhớ quên hắn, từ nay về sau, sống tốt với ta. Ta sẽ
đối xử tốt với ngươi, cho dù ngươi muốn cái gì, ta đều sẽ cho ngươi! Ngươi
đừng cứ mãi dùng ánh mắt như vậy nhìn ta! Rốt cuộc ta có chỗ nào không
bằng Sở Dật Đình!?”
Nụ hôn của Sở Hiên mang theo chiếm đoạt và giữ lấy, nói ra tức giận và
không cam lòng tràn ngập lòng, thô bạo khiến Tô Hồng Tụ đau đớn, Tô
Hồng Tụ không khỏi trừng lớn mắt, vẻ mặt tức giận và không cam lòng mà
trừng Sở Hiên.
Tô Hồng Tụ giãy giụa cố gắng thoát khỏi, lại bị Sở Hiên bóp chặt,
không nhúc nhích được chút nào.