MỊ CỐT THIÊN THÀNH - Trang 798

Tiểu tăng nơm nớp lo sợ mà trả lời: “Sở Hiên là thùng dấm chua lớn đại

biến thái, là con ruồi xanh lục không khiến cho người ta thích!”

Sở Hiên nghe xong, mặt biến thành màu xanh rồi, lạnh lùng nói ra:

“Không nhìn ra, ngươi một tiểu hòa thượng, thật to gan, dám nhục mạ ta,
có phải không muốn sống không!?”

Lực tay Sở Hiên lớn, đau đến tiểu tăng luôn miệng cầu xin tha thứ:

“Nói! Ta rốt cuộc có chỗ nào giống như con ruồi xanh lục!?”

“Không... Không phải...” Tiểu tăng sợ tới mức toàn thân run lên, mặt

mũi tràn đầy sợ hãi: “Ngài... Không phải ngài hỏi ta vừa rồi nữ thí chủ kia
nói gì với ta sao?”

Sở Hiên chậm rãi giơ tay lên, Tô Hồng Tụ thấy tình thế không ổn, vội đi

đến ngăn cản, ai ngờ Sở Hiên đột nhiên buông lỏng tay, quay đầu lại tức
giận nhìn nàng chằm chằm, Tô Hồng Tụ thấy hắn suy nghĩ sáng tỏ, vội
nơm nớp lo sợ trốn sau lưng Bồ Tát.

Vị tiểu tăng kia xụi lơ trên đất, được đại hòa thượng trong miếu giúp đỡ

đi ra ngoài.

Sở Hiên túm lấy Tô Hồng Tụ, buồn bực không lên tiếng phóng ra ngoài

đại điện, Tô Hồng Tụ sợ hắn quá nóng giận, vội cầm tay hắn, cười híp mắt
nịnh nọt: “Ta đùa với ngươi một chút. Chẳng lẽ ngươi nhỏ mọn như vậy,
ngay cả vui đùa một chút cũng không được sao?”

Sở Hiên liếc Tô Hồng Tụ, không nói gì, kéo Tô Hồng Tụ ra khỏi đại

điện.

Hai người đi theo những người khác vào hậu viện. Trong góc hậu viện

bày một chiếc bàn vuông, bọc một tấm vải đỏ cực kỳ chặt chẽ, trên bàn đặt
một cái rương đỏ vuông vuông thẳng thẳng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.