Lại nói, không riêng gì Sở Dật Đình và Tôn Kiệt, trên người Sở Hiên
cũng có mùi thơm giống vậy.
Mùi trên người Sở Hiên và Sở Dật Đình giống nhau, vẫn thôi đi, dù sao
bọn họ vốn chính là huynh đệ, nhưng sao mùi trên người Tôn Kiệt cũng
giống mùi trên người Sở Dật Đình, cái này quá kỳ quái, Tôn Kiệt họ Tôn,
Sở Dật Đình họ Sở, hai người bắn đại bác cũng không tới?
Tô Hồng Tụ mơ hồ, suy nghĩ hồi lâu, thật sự không nghĩ ra, nên cũng
không suy nghĩ tiếp, lấy miếng ngọc bội uyên ương nghịch nước từ trong
ngực ra, đưa đến trước mặt Tôn Kiệt: “Tôn quản sự, chuyện này... Cái này,
ta đưa cho ngươi!”
Tô Hồng Tụ ấp úng, hơi ngượng ngùng nói, Tôn Kiệt kinh ngạc, còn
chưa kịp nói gì, đúng lúc này, một bàn tay sức lực to lớn đột nhiên nắm lấy
tay Tô Hồng Tụ, khiến Tô Hồng Tụ cảm giác cổ tay giống như sắp bị cắt
đứt.
Tô Hồng Tụ quay đầu nhìn lại, lập tức đối diện với cặp mắt tức giận mà
ghen tỵ tới đốt cháy mất lý trí.
Sở Hiên!
Tô Hồng Tụ thầm nghĩ không xong! Mặc dù nàng hóa thân thành người
không được bao lâu, không rành việc đời, nhưng tốt xấu cũng biết, ngọc bội
uyên ương nghịch nước không thể tùy tiện đưa cho người.
Nếu không phải Tôn Kiệt cứu nàng nhiều lần, nếu không phải miếng
ngọc bội này thật sự có linh khí, có thể cản tai họa thay người, nói gì Tô
Hồng Tụ cũng sẽ không mua miếng ngọc bộ này đưa cho Tôn Kiệt.
Vậy phải làm sao mới được? Nếu như giải thích cho Sở Hiên, nàng mua
miếng ngọc bội này đưa cho Tôn Kiệt, chỉ vì cảm kích ơn hắn hai lần cứu
mạng, Sở Hiên sẽ tin sao?