MỊ CỐT THIÊN THÀNH - Trang 851

Hắn dùng một bàn tay to khỏe một mực đỡ lấy mông mềm mại mượt mà

của Tô Hồng Tụ, tay kia che khuất khuôn mặt duy nhất lộ ra bên ngoài của
Tô Hồng Tụ, cất bước lớn đi lên phía trước, chỉ chốc lát sau, đã cách Thải
Hoa lâu rất xa, vừa nhìn, cả tòa Thải Hoa lâu tráng lệ đã biến thành một
điểm đen nhỏ trong đám tuyết trắng phau.

Tô Hồng Tụ xoay tròn mắt, cẩn thận ngẩng đầu lên.

Bên ngoài trời giá lạnh đất đóng băng, gió lớn tuyết mãnh liệt. Ngựa

vốn không thể đi ra ngoài trong thời tiết như vậy, muốn ra ngoài, chỉ có thể
đi bộ.

Đi theo phía sau Sở Hiên, tất cả thủ hạ của hắn đều che chắn mình cẩn

thận, từ đầu đến chân đều được che chắn trong áo da lông dày dặn, chỉ có
Sở Hiên, bởi vì muốn che chở nàng, đã cởi vạt áo, tháo áo da lông ấm áp
che cổ, trên mặt, trên người đều bị một tầng tuyết trắng bao trùm dày đặc.

Tô Hồng Tụ thò một ngón tay, nhẹ nhàng chọc chọc bàn tay to của Sở

Hiên che trên mặt. Lòng bàn tay Sở Hiên rất ấm, như một lò lửa nhỏ, dính
sát trên gò má lạnh như băng của nàng, nhưng mu bàn tay hắn lại lạnh như
băng, phía ngoài bị bông tuyết cực lạnh che lên một tầng mỏng.

Tô Hồng Tụ nhìn, chịu hết nổi thò tay nhỏ bé, chăm chú kéo hai vạt áo

của Sở Hiên không rảnh bận tâm vào trong tay, một mực che chắn cho thân
thể lạnh buốt bị đông cứng của hắn.

“Ngươi... Ngươi đừng hiểu lầm, ta không phải che giúp ngươi, ta, ta

là...”

Tô Hồng Tụ nói nhỏ, muốn nói mình không nỡ để Sở Dật Đình bị lạnh,

nhưng lời nói ra đến bên miệng, cuối cùng vẫn không nói câu chót ra.

Trong lòng nàng, vẫn mang tâm lý may mắn, không muốn tin tưởng Sở

Dật Đình và Sở Hiên biến thành cùng một người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.