MỊ CỐT THIÊN THÀNH - Trang 88

Sở Dật Đình đưa bình thuốc cho Tô Hồng Tụ, thấy Tô Hồng Tụ chỉ

đứng, bất động, càng không hề có chút ý tứ nào xử lý vết thương của mình,
Sở Dật Đình nhíu nhíu mày, không nói hai lời tiến lên phía trước túm lấy
cánh tay Tô Hồng Tụ.

Sắc mặt Vệ Thập Nhị nhanh chóng trầm xuống, tròng mắt đen thâm

thúy nhanh chóng lướt qua ánh phiền muộn.

Sở Dật Đình vén ống tay áo của Tô Hồng Tụ lên, đổ chút thuốc cao ra

tay, mở lòng bàn tay vẽ loạn thuốc cao lên cánh tay phải bị thương của Tô
Hồng Tụ.

Nhắc tới cũng kỳ, Tô Hồng Tụ vốn sẽ không có cảm giác, bởi vì đây

vốn không phải thân thể của nàng, nàng chỉ là một linh thể ở nhờ trong thân
thể này. Nưng, có lẽ đúng như Sở Dật Đình từng nói, hắn cho nàng thánh
dược trị thương, lúc Sở Dật Đình vẽ loạn thuốc cao trên cánh tay nàng, Tô
Hồng Tụ thật sự có cảm giác mát mẻ vừa lòng.

Thuốc này thoạt nhìn thật sự có thể thay nàng chữa trị thân thể đã chết

đi của Tô Hồng Tụ, như vậy cũng tốt, có thể tiết kiệm không ít linh lực cho
nàng.

Tô Hồng Tụ đứng bất động, mặc cho bàn tay xương cốt rõ ràng của Sở

Dật Đình lướt trên thân thể mềm mại trắng như tuyết của mình, bàn tay
màu lúa mạch nhẹ nhàng ma sát với da thịt trắng nõn, vô cùng thân mật,
nhìn như hồn xứng đôi một thể.

Sắc mặt Vệ Thập Nhị hết sức khó coi, chính hắn cũng không chú ý đến,

thấy Sở Dật Đình kéo ống tay áo của Tô Hồng Tụ, thấy bàn tay màu lúa
mạch của Sở Dật Đình không chút kiêng kỵ vuốt ve trên thân thể mềm mại
trắng như tuyết của Tô Hồng Tụ, sau lưng hắn căng chặt, trong mắt bắn ra
ánh sáng có thể giết người, giống như cố nén cái gì, đôi tay ở bên người
nắm chặt thành quyền.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.