MỊ CỐT THIÊN THÀNH - Trang 907

Lời Tần An còn chưa dứt, chỉ cảm thấy không khí bên tai giống như bị

rút sạch, ầm một tiếng, hắn lập tức chóng mặt.

Gian tế Đại Chu ở xa xa đang xoay người bí mật đi, gian tế đột nhiên

chấn động, hơi không dám tin ngẩng đầu lên nhìn, rồi cắm đầu ngã xuống
đất.

Bên tai Tần An, lúc này dây cung mới ong ong vang dội, Tần An tràn

đầy sợ hãi nhìn Sở Hiên, từ lầu quan sát đến bên ngoài tường thành Hoàng
cung có cự ly tối thiểu năm sáu trăm bước, tầm bắn cung tên xa nhất chính
là ba trăm bước, một mũi tên này của Sở Hiên, tốc độ nhanh, bắn chính
xác, hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi, tên ra, người ngã gục. Còn
nhanh hơn tia chớp, còn nhanh hơn sét đánh, đây vốn không phải sức người
có thể làm.

Sở Hiên chậm rãi buông cung tên trong tay xuống, lạnh nhạt nói: “Đi

mấy người, chôn hắn.”

Tần An trả lời một câu theo thói quen: “Vâng.”

Nhưng hắn đột nhiên kinh ngạc ngẩng đầu, mang theo chút sợ hãi, cẩn

thận từng ly từng tí hỏi Sở Hiên: “Bệ hạ, sao không cắt tứ chi hắn treo trên
cọc gỗ ngoài Ngọ môn? Như vậy mới có thể để cho người khác thấy, để
bọn họ không dám đến gần.”

Ánh mắt Sở Hiên lạnh lẽo, ném cung tên trong tay trả lại cho Tần An:

“Ngươi có nghe hiểu lời ta nói không?”

Tần An nơm nớp lo sợ, lập tức khom người lui về sau, rời khỏi lầu quan

sát.

Kể từ sau khi cung điện bị thiêu, mấy ngày nay mỗi đêm Sở Hiên đều

trở về.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.