MỊ CỐT THIÊN THÀNH - Trang 916

nhiên lui ra, nức nức nở nở phát ra hàng loạt rên rỉ không rõ hàm nghĩa.

Suốt đường đi lại ngừng, Tô Hồng Tụ không biết Sở Hiên đây là muốn

mang nàng đi đâu, nàng muốn biết mục đích của bọn họ ở chỗ nào, nhưng
mỗi khi Tô Hồng Tụ hỏi, Sở Hiên không phải đưa lưng về phía nàng, một
lời không nói, thì trực tiếp dùng một câu không kiên nhẫn “Câm miệng”
chặn miệng đến phiền của Tô Hồng Tụ.

Đi như thế năm ngày năm đêm, con đường càng ngày càng hẹp, con

ngựa đã sớm không thể đi về phía trước, Sở Hiên thả chúng đi, cõng Tô
Hồng Tụ đi xuyên qua khe núi chật hẹp.

Sáng ngày thứ sáu, con đường rộng mở thông thoáng, ngay trước khe

núi xuất hiện một thôn trang nhỏ khói bếp lượn lờ.

Bốn phương thôn trang nhỏ thông thoáng, từ các phương hướng đều có

con đường mòn ruột dê thông đến, nó giống như một trạm trung chuyển, là
nơi người buôn bán vãng lai và người đi đường cần qua nghỉ ngơi.

Sở Hiên hỏi người trong thôn muốn một căn nhà tranh sạch sẽ, hắn để

lại Tô Hồng Tụ không biết đi đâu, chắc đi thu xếp đồ ăn và vật dụng.

Một mình Tô Hồng Tụ cô độc ở trong phòng, chán đến chết, nàng đi

dạo lung tung, nhà tranh rất đơn sơ, bên trong không có gì cả, ngay cả bếp
lò cơ bản nhất cũng không có.

Tô Hồng Tụ muốn nấu nước uống cũng không tìm được chỗ nhóm lửa.

Nàng chỉ có thể làm việc duy nhất là dọn phòng, chuẩn bị xong giường

chiếu, như vậy Sở Hiên vừa về là có thể nghỉ ngơi luôn, không cần phải lo
chiếu cố thu xếp cho nàng mà bận không ngừng.

Làm xong tất cả, Tô Hồng Tụ giống như thói quen tự nhiên, bất tri bất

giác lôi áo bông của Sở Hiên trong bọc đồ ra, tìm chỗ rách phía trên đó,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.