MỊ CỐT THIÊN THÀNH - Trang 952

Dưới ánh trăng, bọn họ xuyên qua một một vùng thảo nguyên lớn. Hắn

dẫn theo nàng, nàng thỉnh thoảng len lén chăm chú nhìn hắn, hắn cao lớn
tuấn tú như thế, gió đêm nghịch loạn tóc đen không theo khuôn phép trên
đầu hắn, bờ vai của hắn rộng đến không thể tưởng tượng nổi, áo lông của
hắn không che được đường cong dưới cơ thể... Kỳ quái, nàng phát hiện
mình càng ngày càng thích vụng trộm nhìn hắn.

Sở Hiên dẫn Tô Hồng Tụ đến một hồ nước lớn, trời nước một màu, hồ

nước bốc khói, dưới ánh trăng hồ nước màu xanh biếc càng làm nổi bật trời
đầy sao, đẹp như tiên cảnh.

“Đẹp quá...” Tô Hồng Tụ chịu hết nổi nhỏ giọng tán thưởng, mắt gợn

sóng.

“Đây là hồ Nguyệt San.” Sở Hiên nói xong, bắt đầu ra tay cởi bỏ quần

áo trên người.

“Ngươi làm gì thế?” Tô Hồng Tụ hoảng hốt, sắc mặt khó khăn lắm mới

khôi phục bình thường lại đỏ bừng, không yên mà nhìn thẳng Sở Hiên.

“Tắm rửa.” Sở Hiên đáp ngắn gọn dứt khoát, hắn cúi người kéo vải thô

quấn trên chân, làn da màu đồng rắn rỏi mạnh mẽ tỏa sáng dưới ánh trăng,
không tìm được vết sẹo trên thân thể hắn, lồng ngực cứng như sắt thép,
bụng cứng rắn rắn chắc, khí lực toàn mỹ của hắn tràn ngập hơi thở điên
cuồng.

Tô Hồng Tụ nhìn hai mắt không chớp, gần như không cách nào chuyển

mắt sang hướng khác, lồng ngực của nàng bắt đầu thình thịch thình thịch
đập mạnh, hô hấp của nàng hỗn loạn, lại một lần nữa toàn thân khô nóng,
gò má nóng lên.

Sở Hiên quay đầu lại liếc Tô Hồng Tụ: “Đợi ở đây, đừng xuống, hồ

nước quá lạnh, phía trước còn có suối nước nóng, lát nữa ta dẫn nàng...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.