MIỀN LƯU DẤU VĂN NHÂN - Trang 196

- Thế nhà ai ạ, để cháu gọi xe ôm cho…

- Mình không nhớ khu phố số nhà…

- Thế người đó tên là gì ạ?

Nguyễn Khắc Xương suýt nữa buông rơi chai rượu:

- Chết thật, mình cũng không nhớ nữa… chỉ biết hôm nay là mừng thọ

thôi.

Tôi không thể gặp Tản Đà, nhưng qua Nguyễn Khắc Xương người con

trưởng của thi nhân thì cũng hình dung được một phần con người Nguyễn
Khắc Hiếu hàng ngày thế nào. Đểnh đoảng, riết róng, nhưng thoải mái.
Luôn luôn đưa ra những yêu cầu này nọ, nhưng ông chỉ cần người ta đồng
ý miệng với mình là không đòi hỏi gì thêm.

Và bản thân Nguyễn Khắc Xương khi nhận lời những yêu cầu từ người

khác, đôi khi cũng không phải lúc nào cũng thực hiện được lời đã hứa. Âu
cũng là gien nghệ sĩ di truyền. Nhận được bản thảo đúng thời hạn của
Nguyễn Khắc Xương không có nghĩa là tôi nhận được những thứ mình cần.
Tôi cần phải đọc lại ngay, nếu có gì không ổn thì phải điều chỉnh. Nếu như
điều chỉnh sau sẽ bị Nguyễn Khắc Xương dọa kiện. May là ông chưa bao
giờ thực sự kiện vì lý do bài vở bị cắt cúp theo yêu cầu thực tế. Nhưng
muốn đọc ngay tại chỗ thì tôi cũng không được suồng sã đọc mà không xin
phép một cách đặc biệt. Phải rào đón như sau:

- Liếc qua vài chữ đã biết là chất lượng bài viết cao ngất ngưởng. Nhưng

để lâu mà không thưởng lãm áng văn chương lồng lộng này thì khó chịu
lắm thay. Em xin phép anh ạ.

Nguyễn Khắc Xương liếm môi cười:

- Hừ ông nói hay như tướng tuồng rạp Quảng Lạc rạp Thắng Ý…

Chẳng lẽ ông đã thấu tâm can tôi, hay là ông chỉ nhắc đến cái tên rạp hát

ngày xưa đã dựng diễn tuồng của Tản Đà soạn vở.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.