MIỀN LƯU DẤU VĂN NHÂN - Trang 316

Tôi diễn đạt điều ấy với anh. Khẽ gật, vuốt lọn tóc xõa trán, anh mỉm

cười:

- Ừ, bi kịch của những người tốt sống với nhau đôi khi còn khủng khiếp

hơn cả mối quan hệ giữa người tốt với người xấu em ạ. Anh chị đã từng có
đầy đủ mọi thứ để người đời mơ ước...

Ôm chai bia xoay xoay trong lòng tay, anh nuốt khan.

- Ngẫm mà xem, những đứa con xương thịt hay tinh thần của chúng ta,

nếu không được nuôi dưỡng bằng máu đích thực của người bố thì có lẽ
chẳng bao giờ đích thực khôn lớn cả...

4

Đến lượt điện thoại của tôi réo rắt. Bạn Sài Gòn mấy năm chưa gặp lại,

ngoài những tin nhắn, điện thoại chúc tụng những dịp hiếu hỉ lễ Tết, họ đã
bày tiệc nhậu chờ. Anh bỗng tần ngần, khi nghe tôi thưa chuyện trò với
bạn:

- Chẳng mấy khi em vào Sài Gòn. Bữa tối thì chắc đã có hẹn, thôi để trưa

mai nhé. Vì ngày kia anh có hẹn với Nhật Tuấn ở Bình Dương rồi. Nếu
hôm đó em rảnh thì ngồi cùng xe anh lên thăm...

Anh rút bút bic, ghi mấy dòng vào cuốn sổ nhỏ như bàn tay đứa trẻ. Xé

tờ giấy rời khỏi sợi lò xo nhựa: Nhà hàng Bích Câu 174 (Thích Quảng Đức,
cắt Nguyễn Kiệm) Phú Nhuận. 11 giờ trưa, và dặn đi dặn lại: Anh thân
quen với nhà hàng này nên bất cứ lúc nào dù có kín khách, nhà hàng cũng
sẽ gắng dành riêng một bàn.

Lui cui quơ tay trong túi thổ cẩm, anh cầm lên chiếc máy ảnh số sẽ sàng

tiến lại cô gái trực quầy:

- Phiền cháu chụp giúp chú và anh đây một vài kiểu ảnh kỷ niệm. Cháu

chỉ cần bấm vào cái nút tròn này khi nhìn rõ khuôn hình nhé.

Trong lúc tạo dáng, lúc thì ngồi tư lự, lúc thì cười rủm rỉm trên vỉa hè,

dọc ngang, toàn cảnh đường phố Sài Gòn trong ánh hồi quang cuối ngày,
anh nói nhỏ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.