MIỀN LƯU DẤU VĂN NHÂN - Trang 317

- Chẳng biết bao giờ anh em mới lại chụp ảnh như thế này nữa nhỉ. Anh

sẽ chuyển ảnh vào email của em nhé!

Tôi chẳng bao giờ nhận được những tấm ảnh chụp cùng anh buổi chiều

phai Sài Gòn. Cuộc hẹn 11giờ trưa với anh đã không thành chỉ vì lũ bạn cũ
Sài Gòn kẹp cứng không cho rời bàn nhậu. Chưa kịp nghe tôi xin lỗi qua
điện thoại, anh đã thể tất:

- Ôi, anh hiểu mà... những cuộc tuần du như thế này bao giờ cũng bị xáo

trộn kế hoạch. Em vào Sài Gòn thì cũng như anh ra Hà Nội... chắc khó mà
chủ động... Thôi em cứ vui với bạn đi...

Trở lại Sài Gòn cuối thu 2011, tôi đã tìm đến nhà hàng Bích Câu, nơi có

chiếc cầu xi măng cong cong giả gỗ vẻ cổ kính, trên đầu có mái tranh rợp
che. Giữ lời hứa với anh đến cuộc hẹn lúc 11giờ trưa đã lỡ. Hỏi chuyện
người quản lý nhà hàng thì người ta vẫn nhớ đến ông nhà văn - khách ruột
vẫn lặng lẽ thường ngồi bàn góc nhâm nha bia chờ bạn. Họ thắc mắc chẳng
hiểu vì lý gì mà nhà văn bỗng dưng giận nhà hàng không đến nhậu gần cả
năm nay.

Buổi trưa Sài Gòn nắng hanh, khô gắt sẹm da, tôi dừng bước trước con

hẻm đường Thích Quảng Đức. Hình dung một không gian sáng mờ, mát
lạnh, chật hẹp thoảng mùi sách cũ mới vây quanh Trần Hoài Dương, nơi
bàn thờ bày di ảnh cha mẹ nhà văn sau chân hương lưa thưa. Xế tường, bức
chân dung văn hào Hans Christian Andersen

[21]

nhìn nghiêng mái tóc xoăn,

chiếc mũi nhọn đặc thù với nụ cười hiền toát ra từ ánh mắt... Tôi cũng đã
từng gặp một nét cười phảng phất như vậy ở Trần Hoài Dương...

Tôi lấp bấp lần theo dấu ngõ từng in bao lượt dấu chân nhà văn, nhưng

dường như có tiếng Trần Hoài Dương gọi khẽ phía sau:

- Em à, hôm nay anh đâu có nhà...

Ảo giác chăng? Nhưng rõ là có tiếng anh vừa vẳng đến. Ríu ran mấy đứa

trẻ mặc đồng phục, cặp sách trĩu vai vừa nhảy xuống xích-lô chạy ào qua

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.