MIỀN LƯU DẤU VĂN NHÂN - Trang 325

xóm làng đẹp yên tĩnh như những bức tranh thuốc nước của mình. Một sự
yên tĩnh đìu hiu.

Tôi rụt rè hỏi, rằng có phải chúng ta rẽ trái kia không, Trần Nhương bỗng

lúng túng gật đầu lia lịa.

- Đúng, đúng vậy. Chúng ta rẽ trái mà… Nhưng… nhà mình chẳng còn

ai ở quê cả. Những người thân… mình bây giờ sẽ về nhà thằng cháu… Nhà
bà cô… mình ở đấy đêm nay. Ngày mai họ Trần nhà mình có việc…

Có điều gì đó bỗng nhói trong tôi. Ông đang gặp khó. Nếu không mời tôi

vào nhà thì không phải nhẽ. Mà mời tôi vào… thì ông đâu còn nhà ở quê
nữa mà mời. Nhà cháu ruột, nhưng cháu đâu phải nhà mình...

Chắc thế. Vội kiếm lý do bận việc, tôi quay đầu xe. Nhưng côn hóc số

mãi không thoát khỏi ngã ba làng.

Trần Nhương lúc chạy đầu xe lúc đứng cuối xe hai tay khua khoắng xi

nhan loạn xị, tôi không biết thế nào mà đánh lái. Hóa ra, ông vừa xi nhan
lại vừa xoay trái xoay phải chào người làng.

Đã thế ông còn chọc chơi:

- Này tay lái vĩ đại. Không biết lèo lái thì xuống đất đi, đừng làm khổ

nhân dân nữa. Mỏi oải lắm rồi.

Đúng là công dân Phú Thọ. Đã đi nhờ xe còn chê ngang. Thảo nào

không làm được sếp to cho đàn em nhờ. Tôi cũng không chịu kém:

- Bác mà là nhân dân thì nhà em thay bác, cấm bác đi bầu cử từ lâu rồi.

Điện thoại trong túi quần bỗng tính tỉnh tình tinh ngân nga, ông giơ chéo

tay lên trời.

- Cơm bụi chấm com vừa hết rồi ạ. Ông chịu khó chờ đến Ngày thơ Việt

ở Văn Miếu tôi sẽ có phiên bản mới…

Nhăn nhó với tôi:

- Bạn đọc hâm mộ hỏi xin sách. Gửi ảnh nhờ vẽ chân dung. Web thì

miễn phí được, chứ ba vụ này thì quả là hơi căng…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.