MIỀN LƯU DẤU VĂN NHÂN - Trang 342

vở post lên VANVN.NET. Bạn bè hoặc ai đó cứ nhìn ông phấp phỏng,
không biết hôm nay có chuyện gì để tranh biện không đây? Bởi Văn Chinh
đã từng nổi tiếng "cãi" thầy chung quanh HỮU và VÔ kia mà.

Tôi biết Văn Chinh gần ba mươi năm trước là do bị nhỡ xe khách ở phố

Vàng, huyện lỵ.

Hội diễn công nông binh ở vùng sâu vùng xa thời ấy đến giờ vẫn vậy:

Đông đặc trẻ em người già ôm chiếu, cắp ghế, xếp gạch. Diễn viên son
phấn rực rỡ quây vỏ chăn vải hoa sau sân khấu dựng cọc tre chạy ra chạy
vào.

Người đàn ông cao lớn, như được vạc đẽo từ những vết rìu quyết liệt

bước ra. Ngăm đen, ria mép dài cợp, gò má cao, mắt rực, áo veste dạ đen,
khăn len huyết dụ, quần bộ đội ghi xám cấp tá, nhưng đôi giày da lính
Liên-Xô sần sùi bên buộc dây bên không. Tự tin giữa lồng lộng phông màn
sân khấu đỏ, xanh, nõn chuối bay phần phật, anh ta cúi chào, quá ư duyên
dáng, quá ư mềm mại.

Anh có vẻ đẹp của người đàn ông La-mã, bặm trợn, toan tính, thô mộc,

nhưng dịu dàng, tinh tế ở đâu đó xa lắc. Giằng co giữa hoang dại và nhu
mì.

Và đặc biệt là bài diễn anh đọc, cũng khác thường. Nó phá vỡ mặc qui đã

tồn tại trong mọi cuộc hội diễn công nông binh cho đến ngày nay.

Mào đầu, anh cao giọng: Thưa các Quý ông, Thưa các Quý bà… tuyệt

nhiên không có kính này kính kia, không có không khí tưng bừng hân hoan
phấn khởi…

Và sau đó anh tuôn ra khoảng 2000 từ về ý nghĩa, mục đích của Văn

nghệ đối với đời sống người lao động. Những điều anh đang thao thao diễn
giải chỉ có thể tìm thấy trong tạp chí nghiên cứu nghệ thuật. Thi thoảng,
anh lại kẹp tờ giấy vào lòng tay vỗ vỗ, tức thì đám đông người già và trẻ
con và mấy chức sắc cũng vỗ tay ran ran.

Tôi hích vai bạn hỏi, thì nhận được câu trả lời:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.