MIỀN LƯU DẤU VĂN NHÂN - Trang 343

- Đấy là nhà văn trẻ Văn Chinh, tác giả truyện ngắn "Dòng sông mùa lũ

qua". Học trò yêu của nhà văn Sao Mai…

Thì ra tác giả truyện ngắn mới xuất hiện trên báo Văn Nghệ đang xôn

xao là người trai kiêu hãnh trên sân khấu. Lại còn là học trò yêu quí của
nhà văn Sao Mai. Tai tôi ù. Choáng. Với Sao Mai thì đã đành, văn tài
đương nhiên, nhưng ông có học trò tài năng ở Thanh Sơn thì không thể tin
được.

Kết thúc diễn từ, anh cúi chào lịch lãm cảm ơn quý ông, cảm ơn quý bà,

bước dịch ngang sân khấu trong tiếng vỗ tay đàn ca sáo nhị.

Có hơi thở hào hển sau lưng, vai anh bạn họa sĩ bị ai vỗ đánh bộp.

- Diễn văn nghe thế nào?

Quay lại, Văn Chinh đang xoay xoay tờ giấy trong tay.

Họa sĩ trầm trồ khen, tôi ngây người thán phục.

Chọc chọc tờ giấy cuộn tròn vào tôi, Văn Chinh hất hàm:

- Ông bộ đội này chui ở đâu ra?

Họa sĩ trịnh trọng, nhưng cũng lúng túng ít phút giới thiệu tôi như là một

văn tài dạng tiềm ẩn.

- Thanh Sơn nhà ta à? Ừ tốt. Ăn uống gì chưa mà tiều tụy thế?

Thế là tôi biết Văn Chinh. Kể từ đó, gặp nhau bao giờ ông cũng kết thúc

câu chuyện bằng hỏi no đói thế nào. Ngay cả lúc tôi biểu hiện trà dư, tửu
hậu.

Hè năm 1980 Hội VHNT Vĩnh Phú mở trại sáng tác. Đang quân ngũ,

nhưng may, tôi được tham dự.

Văn Chinh đến trại bằng chiếc xe đạp Liên-Xô xanh nhợt vốn dĩ dành

cho các nông trang viên. Vành sống trâu, lốp to bè, phanh bằng moay-ơ
sau, yên da bò cứng như sắt. Và ngồi lên thì lênh khênh ngang tầm lưng
trâu. Chả trách người ta gọi là xe đạp trâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.