MIỀN LƯU DẤU VĂN NHÂN - Trang 345

Cái thân thể kềnh càng xuất hiện ở đâu, thì nhân sự khu vực không ai

bảo ai đều tự nguyện điều chỉnh nhường một không gian cho ông.

Tưởng to lớn thế thì Văn Chinh phải ăn thùng uống chậu, nhưng trước

đại tiệc hay cơm rau thì ông cũng chỉ nhẩn nha gắp gắp, gẩy gẩy sốt ruột y
yểu điệu thục nữ. Và miếng cơm, nhai nhai, bỗng đần ra nghĩ. Gắp cọng
rau cũng nhấp nhứ. Lại nghĩ.

Nhận miếng thức ngon được tiếp thì để lỏng chỏng trong bát chẳng

màng. Nâng chén rượu xoay ngang xoay dọc. Đôi lưng bát cơm, mấy
miếng thức ăn, mươi sều rau, nước canh, rượu đôi chén nhỏ, lưng cốc bia là
buông đũa mặt đỏ phê phê.

Thế nhưng lúc nào đó nếu gặp Văn Chinh giữa đường công vụ, ngàu bụi

đường ngồi trên chiếc xe máy muôn thuở cũ cũ, tưng tửng, thậm chí sấn sổ,
đóng luôn một cái ách:

- Hôm nay cho tôi ăn trưa ở nhà ông. Thật ngon. Rượu ngoại. Cá lăng

nướng.

Dậm dọa thế, nhưng bày biện long trọng hay độc dưa muối thì ông cũng

ngồi ăn nhậm nhoặm lấy vì. Vừa ăn vừa lôi một thứ gì đó trong chiếc cặp
số bóng loáng hay chiếc túi vải điệu đà để đọc, thay cho nước canh thì phải.
Một cuốn sách mới. Một tập bản thảo mới lôi trên mạng về.

Quần dài, cởi trần, kính lão trễ mũi, chân co lên bộ ván, ném xấp giấy

xuống, ông than dài:

- Không ổn. Hồi ký này có vấn đề…

- Vì sao ạ?

- Thiếu khách quan. Làm sao tin được cả mấy trăm trang, kể lể điều gì

thì tôi cũng tốt mà người ta cũng kém, cũng xấu… Làm gì có người tiên
thánh như vậy.

- Bịa tạc ạ…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.