MIỀN LƯU DẤU VĂN NHÂN - Trang 344

Chiếc túi đen ka-ki thêu một bông hoa cúc tí xíu, đựng bản thảo ngoắc

ghi-đông. Ba lô quần áo cũng buộc luôn đó. Áo sơ mi cộc tay, mỏng như xô
màn, đóng không hết khuy để lộ ra mảng ngực nâu bóng, căng tràn nhựa
sống, quần vải tổng hợp màu rượu chát, từng được chạy qua bàn là phẳng
căng nhưng chủ nhân ưa ngồi xổm nên nó đã kịp xoắn lại như lò xo ngang
ống chân gân guốc. Đôi dép thời trang cao-su màu ghi quai đen chéo. Chiếc
mũ lá mới tinh quang dầu. Ánh mắt nhanh, mạnh, nhìn đâu là đóng đinh ở
đó…

Trại viết đang yên bình như lớp học của ông đồ bỗng hoạt náo khi Văn

Chinh đến. Mọi quy củ, giờ giấc sinh hoạt của tổ Văn cứ xoay quanh Văn
Chinh mà đuổi.

Đã đi ăn muộn nhưng lại hoạch họe nhà bếp phục vụ chưa cao. Mở vung

xoong, úp nồi loảng xoảng, nếm món này thử món kia. Kêu ca. Chỉ bảo.
Lắc đầu:

- Các người nấu kiểu gì mà không bằng thức ăn của trại chăn nuôi lợn.

Mấy bà phục vụ sợ rúm ró, tưởng Văn Chinh là ông nào to lắm.

Khi ăn Văn Chinh chọn ngay mâm chính giữa, ngồi vị trí trang trọng,

cầm đũa huơ lên cười bên này, ngóng bên kia rồi mới bàn chuyện văn
chương. Toàn bàn những chuyện không giống ai. Bao giờ cũng bắt đầu một
câu quen thuộc, trịnh trọng nhuốm gây sự:

- Xin được hỏi ông (bà)… đây là nghị quyết hay là bản báo cáo tình hình

sản xuất. Nếu là văn chương thì con người đâu? Tôi chẳng thấy ai ở đây cả,
ngoài các sự kiện kể lể…

Người ta bảo xuôi, thì Văn Chinh sẽ nói ngược. Mà nói ngược có lý, có

lẽ, có cớ nên chẳng mấy ai trả lời ngay được. Nhưng khi mọi người đọc
quyển mời góp ý thì Văn Chinh ngồi bó gối một góc ngáp vắn, ngáp dài.
Chỉ đến bữa ăn Văn Chinh mới vụt nhớ ra tất cả những gì tưởng chẳng thể
lọt tai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.