MIỀN LƯU DẤU VĂN NHÂN - Trang 355

buột về phía sau gáy mà không gặp trở ngại nào gọi là... tóc. Lại còn nước
da nâu nâu như vừa đi phơi nắng ở Ha-oai mấy tuần…

Trông Văn thi sĩ chẳng khác một Tổng giám đốc ăn nên làm ra hoặc chủ

một đồn điền cà phê ngút ngàn tầm mắt mới trúng mánh giao dịch nông sản
trên sàn Luân Đôn trở về. Thứ người mà chỉ uống Whisky, hút xì-gà trong
các câu lạc bộ nhạc Jazz và thả vào ngực các tiếp viên từ trăm đô trở lên…

Ngay cả cách mở cửa xe, khom người ghé ngồi, đóng cửa xe chuyên

nghiệp cứ như từ bé đã lên xe xuống ngựa. Tôi chắc lưỡi thầm nhủ: Trông
phát tướng phát tài thế kia mà lại làm thơ được nhỉ? Lại là thơ hay mới sợ.

Như nỗi buồn lang thang vào bóng tối

Em thổi thảo nguyên về những phía quỳ vàng

(Gió dã quỳ)

Ta ngồi chơi cuộc tình cờ

Nhặt lên một trĩu nặng bờ nhân gian

(Ta ngồi chơi cuộc tình cờ)

Nghe nói nhiều nhan sắc, hễ gặp Văn Công Hùng là sa nước mắt khi

nghĩ đến câu thơ nào đấy, nghĩ rằng mình đã được thi sĩ trích máu ra làm
mực viết tặng riêng.

Rào chắn, người gác cổng yêu cầu xuất trình giấy tờ và làm thủ tục mua

vé viếng thăm Đền Hùng. Tôi nhanh nhẩu cho người bảo vệ hay rằng đây là
nhà văn, nhà báo tận Tây Nguyên lên làm việc với Ban quản lý, đỡ mất
công lên xuống xe, chứ thực tình chẳng ngại tốn mấy đồng còm.

Bỗng Văn Công Hùng giơ tay lên, hơi gắt:

- Không được ông ơi, tôi về với Tổ tiên ai lại chui rào để thắp hương bàn

thờ Tổ.

Tôi ngượng.

Nhưng ông kịp phắt xuống mua vé vào cửa, mua luôn cả vé đỗ xe, thừa

tiền mua luôn cả nắm vé dúi vào tay đám trẻ dắt xe đạp đang ngẩn ngơ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.