MIỀN LƯU DẤU VĂN NHÂN - Trang 382

"Không chiến trường": Đất nước im súng bom/ Lòng lại bầy trận mạc…
tức khắc có tiếng xôn xao của các nhà thơ phía sau:

"Vì sao? Vì sao vậy? Tươi tắn thế chả lẽ em là giặc/ Bắt chợt mình chưa

đánh đã mong thua? Thế là cả thính giả, cả các nhà thơ cùng ồ lên thích thú
trước một tứ thơ bất ngờ. Rồi tiếng vỗ tay vang dậy mãi không thôi! Rồi
tiếng ồn ào đòi đọc lại cả 5 bài thơ. Nhà thơ B.N.Mishra (người Calcuta),
nhà thơ S.Nêrav (Niu Đêli) và mấy nhà thơ khác đến bắt tay tôi, chúc mừng
và xuýt xoa: "Thơ Việt Nam hay quá! Ngắn gọn mà độc đáo!"…"

Trong giấc ngủ Vân Đình Hùng nghiến răng trèo trẹo, hất tung tấm đắp.

Vân Long ngừng chuyện, đắp lại chăn, kê lại gối, tắt bớt đèn trần, ra dấu
nói chuyện khẽ thôi.

Rạng sáng, Vân Long đã kịp thức Vân Đình Hùng lên đường sớm.

Vì công việc tôi không thể đi cùng lên thăm Sao Mai cùng ông lần ấy.

Mấy tháng sau, Sao Mai mất.

Vân Long lúc đó đang cùng Vân Đình Hùng lang thang trong Tây

Nguyên, uống rượu với Văn Công Hùng.

Vân Long gửi ra cho tôi mấy tấm ảnh chụp chung với Sao Mai. Hai anh

em họ, vẫn một trẻ, một già dựa vai vào nhau. Hai nụ cười như cười như
khóc. Và một câu thơ viết ở Tây Nguyên tràn cả trang:

"Một đời uống cà phê đen

Hóa ra mình uống hồn hoa trắng!".

Văn chương Việt chảy trọn gần thế kỷ đã lắng bồi nền móng dưỡng dung

cho bao tài năng dị biệt hoặc phổ quát. Vân Long may mắn đứng giữa dòng
chảy ấy như dấu phù tiêu trên sóng. Cuộc đời đen bạc hay xanh đỏ, một
người thơ Vân Long, đã tận tụy mến yêu và mở lòng kiên nhẫn làm chứng
nhân cho thời đại mình đang sống, nếu không có một tâm hồn như hoa
trắng kia, thì ông có tha thiết với đời được đến thế và liệu người đời có tin
cậy và mến yêu ông đến thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.