MIẾNG BỌT BIỂN MA QUÁI - Trang 31

Nó đưa mũi khịt khịt vào cái hộp nhựa.

Lại có chuyện gì đây, tôi nghĩ. Killer cụp tai xuống, đi vòng quanh cái

hộp với dáng vẻ nghi ngờ. Rồi nó cất tiếng sủa, sủa dữ dội.

– Killer! Ra ngoài đi! – Tôi hét to.

Nhưng con chó chẳng thèm nghe tôi, cứ sủa liên hồi.

– Mẹ ơi, Daniel ơi! – Tôi kêu lên. – Giúp con đuổi con Killer ra ngoài.

Con nghĩ là nó muốn ăn điểm tâm con bọt biển!

Mẹ nắm lấy cổ Killer, lúc này nó vẫn gầm gừ, kéo ra xa cái hộp. Bà mở

cửa đẩy con chó ra sân sau.

– Ra ngoài, chỗ của mày là ở đó. – Bà nhẹ nhàng nói rồi quay sang tôi.

– Có cái gì mà con chó rộn lên thế? Cử chỉ của nó lạ lắm. Thôi giờ thì nhanh
lên, không con muộn học đấy. Lúc đó chính mẹ sẽ gầm và sủa chứ không
phải Killer đâu!

Tôi khoác cái cặp đen lên vai, hôn tạm biệt mẹ và cùng Daniel ra cửa.

– Xem này! – Daniel kêu to, chạy băng qua phố về phía nhà Johnson và

đứng vào dưới cái lưới bóng rổ của nhà họ. Nó giả vờ rê dắt bóng và chạy
như điên theo hình vòng tròn. – Em cam đoan chị không thể nhảy cao được
thế này đâu! – Nó nói, cố với cái rổ bóng xuống.

– Đi thôi, Daniel. – Tôi gọi, bước nhanh xuống đường. – Cô

Vanderhoff sẽ phạt chị ở lại sau buổi học nếu chị đến muộn.

Daniel nhảy chân sáo theo tôi. Đột nhiên mắt nó phồng lên.

– Nhìn kìa, chị Kat! – Nó hét to.

Rắắc!

Tôi nghe thấy một âm thanh xé tai ở ngay trên đầu mình. Một tiếng nứt

mạnh. Dường như có ai bẻ gẫy cả một nghìn khớp đốt ngón tay cùng một
lúc. Tôi ngước mắt lên vừa kịp thấy một cành cây khô khổng lồ lao vút từ
trên trời xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.