MIẾNG BỌT BIỂN MA QUÁI - Trang 33

8

– Ôiii! – Một tiếng thét ghê rợn bật ra từ cổ họng tôi. Tôi cảm thấy như

có ai đó xô mạnh vào mình từ phía sau khiến tôi ngã nhào xuống đất.

Tôi kinh hoàng nằm đấy và thấy cành cây to lao xuống, gãy răng rắc và

vỡ tan ra từng mảnh. Chỗ cành cây rơi ở sau lưng tôi mấy bước chân.

Khi tôi gắng gượng ngồi dậy, cái hộp đựng bọt biển đã lăn ra khỏi tay

tôi. Con vật nhỏ từ trong hộp văng ra vỉa hè.

– Chị thoát rồi nhé! – Daniel kêu lên. – Bây giờ thì chị mắc nợ em ơn

cứu mạng đấy!

Tôi chỉ nghe tiếng nó vọng đến loáng thoáng. Tất cả tâm trí tôi là vào

con bọt biển. Oà-oa, oà-oa. Tiếng nó thở to, nhanh và sâu hơn tôi nghe thấy
lúc trước. Oà-oa, oà-oa. Trái tim nhỏ của nó đập mạnh. Thực tế là nó đang
nhảy lò cò trên đất đầy vẻ thích chí.

Ba bum, ba bum.

Thật kỳ lạ hết sức. Tôi suýt chết vì cành cây lao xuống còn con bọt biển

lại lấy đó làm thích thú. Cứ như nó vui sướng vì tai nạn gần kề của tôi. Cứ
như tai nạn của tôi đã thật sự làm nó vui sướng.

– Cô Vanderhoff! – Tôi vừa chạy vào lớp vừa kêu to. – Em có cái này

cho cô xem!

Cô Vanderhoff là một bộ óc bách khoa. Điều gì cô cũng biết. Cô là một

người rất nhanh nhẹn, khéo léo. Cô đã tổ chức cho cả lớp chúng tôi nhiều
cuộc tham quan lý thú. Tại Halloween chúng tôi đã đến thăm một nhà hát cổ
như có ma mà nghe đâu là những bóng ma củạ các diễn viên đã chết thường
ám ảnh. Nhưng cô Vanderhoff cũng là người rất nghiêm khắc. Bất kỳ ai làm
việc tắc trách hay ăn nói hớ hênh đều bị phạt ở lại sau giờ học hàng tuần
liền! Một điều nữa là cô không hề biết đùa. Tôi chưa bao giờ thấy cô nở một
nụ cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.