MIẾNG BỌT BIỂN MA QUÁI - Trang 35

– Tôi không hiểu em nói nhăng nói cuội gì đây. – Cô giận dữ lên tiếng

và ra hiệu cho tôi về chỗ ngồi. – Cái vật này không có mắt. Nó cũng chẳng
sống gì cả. Đó chỉ là một miếng bọt biển khô xác, bẩn thỉu.

Cô Vanderhoff nhìn thẳng mặt tôi:

– Katrina, nếu em định đùa cô thì không xong đâu. Không xong đâu.

– Nhưng, thưa cô… – Tôi lên tiếng.

Cô Vanderhoff giơ tay lên:

– Không nói gì nữa. – Cô ra lệnh. Nói rồi cô bỏ lại miếng bọt biển vào

tay tôi như một thứ đồ đồng nát.

Lòng tôi ngao ngán não nề. Làm thế nào thuyết phục được cô tin

chuyện này đây? Dòng suy nghĩ của tôi bị cắt đứt bởi tiếng thước kẻ cô đập
xuống bàn.

– Hôm nay tôi sẽ trả bài kiểm tra toán các em làm tuần trước. – Cô

thông báo.

Cả lớp ồn lên. Bài kiểm tra kỳ lạ về việc chia độ dài đã làm khốn đốn

cả lớp.

– Ngồi xuống! – Cô Vanderhoff cáu kỉnh nói.

Cô thò tay vào bàn để lấy tập bài kiểm tra và – Những ngón tay cô bị

đóng sập vào ngăn kéo bàn. Cô hét lên một tiếng đau đớn:

– Ngón tay tôi! Ôi ôi! Tôi nghĩ là đã bị gãy các ngón tay!

Lúc này tôi vẫn đang đứng cạnh bàn cô. Cô vừa giơ tay lên vừa quay

sang tôi.

– Giúp cô với, Katrina. Có lẽ cô phải đến y tế! – Tôi mở cửa lớp cho cô

Vanderhoff đi ra và giúp cô xuống phòng khám.

– Có chuyện gì vậy? – Cô Twichell, y tá của trường, nhảy bổ khỏi bàn

chạy đến bên chúng tôi. Bộ đồng phục trắng hồ bột của cô kêu xột xoạt khi
cô chạy. Cô đặt cô Vanderhoff ngồi vào ghế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.