– Cô xem cái này này. – Tôi buột mồm khi chìa con bọt biển ra trước
mũi cô. – Em tìm thấy nó dưới chậu rửa bát ngôi nhà mới của em. Và khi
Daniel cầm lấy nó thì bị đánh vào đầu. Còn bố em lại nghĩ em xô ông ấy
ngã, rồi, rồi…
Cô Vanderhoff chăm chú nhìn tôi qua đôi mắt kính có gọng bằng kim
loại.
– Này Kat, – cô nói gay gắt. – Em hãy nói lại thật chậm rãi, rõ ràng
xem nào.
Tôi thở vào một hơi thật sâu và kể lại mọi chuyện bắt đầu từ ngày
chuyển nhà và kết thúc chỗ cành cây rơi xuống.
– Em nói là nó có tim đập và hơi thở phải không? – Cô Vanderhoff hỏi,
nghiêm nghị nhìn tôi.
– Vâng ạ! – Tôi đáp.
– Đưa nó cho cô xem. – Cô Vanderhoff ra lệnh. Tôi giơ cái hộp ra. Cô
ngập ngừng thò tay vào nâng con bọt biển lên.
– Ôi! – Tôi kêu lên thất vọng. Con bọt biển đã khô và quăn lại. Nó
chẳng thở, chẳng rung đập gì nữa. Cô Vanderhoff chăm chăm nhìn tôi:
– Kat, thế này nghĩa là gì? – Cô nổi cáu. – Đây chỉ là một miếng bọt
biển cũ kỹ bình thường. – Cô nghiêm mặt lại, – tôi có thể nói thêm là miếng
bọt biển bẩn thỉu.
– Cô nhầm rồi. – Tôi kêu lên đau khổ, cố thuyết phục cô tin tôi. – Đây
khác với thứ bọt biển nhiều. Nó là một con vật. Nó có mắt đấy. Cô nhìn mà
xem!
Cô Vanderhoff lắc mái đầu tóc xám, liếc nhìn tôi:
– Thôi được, để xem. – Cô thở dài nói rồi cúi đầu xuống nhìn con bọt
biển kỹ lưỡng hơn. Những ngón tay cô vuốt vuốt trên bề mặt nhăn nheo của
nó.