19
Hai cái xe đạp đổ sầm xuống đất khi chúng tôi buông nó ra để cúi
xuống bên Carlo, gọi nó.
– Ôi, đau quá! – Một tiếng rên khẽ thoát ra từ miệng Carlo. Cậu ta ôm
lấy cái chân phải mà rên.
– Carlo! – Tôi nói như đứt hơi. – Có chuyện gì vậy? Chuyện gì xảy ra
vậy? Em vẫn không sao chứ?
Carlo cẩn thận gập chân lại và nhăn nhó:
– Đầu gối em bị thương thật rồi. Em đã gập gối lại khi bị văng ra khỏi
xe đạp.
Tôi nhìn lên và thấy xe của nó nằm dưới một gốc cây.
– Việc xảy ra thế nào? – Daniel yếu ớt hỏi. Thằng em tôi là đứa chúa sợ
máu.
– Có mấy đứa lớn muốn thách đua xe. – Carlo nói. – Thật sự tao không
muốn đua nhưng chúng cứ ép mãi. – Nó ngồi dậy, tay vẫn xoa xoa đầu gối. –
Tao phóng như bay. Đang đà bỗng vấp phải một hòn sỏi thế là trượt vào cây.
Bọn kia chỉ nghĩ đó là một trò đùa. Chúng đạp xe đi, bỏ mặc tao nằm lại.
– Daniel, giúp chị một tay đỡ nó dậy. – Tôi bảo. Chúng tôi ôm quanh
người Carlo xốc nó dậy và dìu sang vệ đường. Sau khi ngồi yên chỗ, chúng
tôi đưa mắt nhìn chiếc xe tơi tả của Carlo. Ghi đông xe bị bẻ cong vênh.
– Chị biết không, em cũng chỉ biết là va vào cây khi đã bị tung lên trên
ngọn của nó. – Cuối cùng Carlo nói.
Daniel huých tôi. Tôi biết chúng tôi cùng nghĩ đến một điều.
Con Grool lại chơi chúng tôi một vố nữa.
Chúng tôi phải đi tìm lại nó.
– Carlo, con Grool ở đâu? – Tôi hỏi.
– Nó ở trong giỏ xe của em ấy.