25
Tôi bóp mạnh phanh.
Chiếc xe tải trượt lao đi phía sau tôi, lốp xe cọ vào vỉa hè, còi bóp inh
ỏi. Xe đạp của tôi đứng sững lại, tôi ngã vật ra, khuỷu tay và đầu gối đập
vào vỉa hè đau nhói.
Chiếc xe đạp văng sang vệ đường, chổng ngược lên. Tôi lăn vào đám
cỏ vừa vặn khi chiếc xe tải kịp ngoặt cách tôi một bước chân. Chân tôi đau
nhức không thể đi được, đành phải đứng sang một bên đường.
Tôi quay lại thấy anh tài xế mở cửa ca bin nhảy xuống:
– Mày làm cái gì giữa đường vậy? – Anh ta quát. – Suýt nữa tao đã giết
chết mày! Bố mẹ mày có biết mày làm cái gì ở đây không hả?
Đáng đời chưa, tôi cay đắng nghĩ. Anh ta đã gần như nghiến nát mày
giờ lại còn được chửi mắng nữa. Tôi chỉ biết xin lỗi chứ còn biết nói gì
hơn. Đợi cho anh tài xế lên xe lái đi tôi mới quay sang việc của mình. Suốt
thời gian đó tôi chỉ nghĩ một điều: tai họa, tôi sẽ phải chịu tai họa suốt đời.
Tôi gọi báo cho Daniel và Carlo biết tôi vẫn không sao cả rồi đạp xe về
hướng nhà mình. Chỉ qua hai nhà nữa là đến, tôi nhấn bàn đạp mạnh hơn.
Bỗng huỵch, lốp trước xe tôi chạm phải một vật gì đó như là một cái chai
vỡ. Chiếc xe đổ nghiêng sang một bên, tôi cũng đổ theo.
– Khiếp quá! – Tôi kêu lên khi thấy mình đã nằm trên đất một hồi khá
lâu. Ngồi dậy, tôi xem xét cái lốp. Nó đã bị hỏng hoàn toàn.
Tai họa. Tai họa suốt đời.
Hê, hê, hê. Tôi nghe thấy tiếng cười đắc chí của con Grool. Âm thanh
đó khiến tôi điên tiết. Tôi đá chân vào xe, ngón chân vấp phải vành bánh đau
nhói.
Tai họa. Tai họa suốt đời.